Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 527



Chương 532

Diệp Khuynh Thành nói: “Chị biết đây là chuyện tốt, chẳng qua những chuyện xảy ra gần đây làm chị cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng có chút không yên.”

Ba tháng trước tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ của Giang Thành, nhưng chỉ qua hơn ba tháng đã nhảy vọt trở thành tập đoàn chục tỷ, thậm chí còn đang phát triển mạnh.

Đổi lại là ai cũng sẽ có cảm giác hoảng hốt.

Diệp Khuynh Thành lo lắng là chi nhánh công ty tỉnh thành vừa thành lập không lâu, nếu lại thâu gom sản nghiệp của Khương gia vào danh nghĩa thì sải bước này cũng quá lớn.

Lục Vân an ủi: “Chị, chị phải tin tưởng thực lực của mình, sớm muộn gì tập đoàn Khuynh Thành cũng sẽ trở thành xí nghiệp tầm cỡ thế giới, sẽ có ngày chị phải đối mặt, nếu thật sự ngại mệt thì cùng lắm làm chưởng quầy phủi tay như chị ba là được.”

“Vậy quá vô trách nhiệm…”

Diệp Khuynh Thành nhíu mày suy tư, đang tập trung thì bỗng cảm thấy hai chân bị người ta dùng tay căng ra, lập tức khiếp sợ, vội giãy giụa cho Lục Vân một đạp rồi nổi giận nói: “Tên hư hỏng này, em làm gì vậy?”

Lục Vân vô tội nói: “Không phải chị lo lắng sải bước của mình quá lớn, sợ sẽ căng háng sao, em chỉ muốn chứng minh cho chị xem hai chân chị rất mềm dẻo, hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.”

Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì sải chân lớn hơn nữa cũng đã sao?

Gương mặt Diệp Khuynh Thành lại ửng đỏ, thở dài một hơi và nói: “Có ai chứng minh như em sao? Chị thấy em chỉ đang muốn chơi lưu manh.”

Cô trừng đôi mắt đẹp, lườm Lục Vân một cái.

Vừa rồi cô thật sự khiếp sợ, đang êm đẹp ngồi trên sô pha thì đột nhiên có một đôi tay sờ qua, cưỡng chế tách hai đầu gối của cô ra, trong nháy mắt có cảm giác nơi kia bị mở rộng ra, có thể không kinh hoảng sao?

Nhưng Diệp Khuynh Thành cũng không trách cứ thêm, cô biết rõ đứa em trai này có đức hạnh gì, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười gian xảo và nói: “Tên hư hỏng, chị nói với em một chuyện nữa.”

“Cái gì?” Thấy dáng vẻ thần bí của cô, trong lòng Lục Vân không khỏi tăng thêm vài phần tò mò.

Diệp Khuynh Thành nói: “Chị sáu Tiêu Thấm của em đang quay phim mới, đúng lúc tập đoàn Khuynh Thành chúng ta tài trợ cho bộ phim này, em thấy chị có nên dùng thân phận người tài trợ để nhét em vào làm diễn viên quần chúng, dọa chị sáu của em không?”

Lục Vân cổ quái nhìn cô một cái và nói: “Chị Khuynh Thành, em phát hiện tuy mặt ngoài chị lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra trong các chị gái thì chị là hư nhất!”

Lúc trước người nói muốn dọa chị ba cũng là cô. Lục Vân không thể không hoài nghi có phải sự cao ngạo lạnh lùng của cô đều là ngụy trang không.

“Em dám bôi nhọ chị, muốn ăn đòn!” Diệp Khuynh Thành tức giận ném đôi giày xăng đan ra, sau đó trực tiếp nhét bàn chân ngọc tuyết trắng trong trẻo của mình vào miệng Lục Vân.

“…”

Hai người ngồi trên sô pha đùa giỡn trò chị giơ chân em há miệng, đột nhiên bên tai Lục Vân vang lên một tiếng nói: “Tiểu Lục Vân, phù hộ cho chị…”

Đây không phải là giọng nói của Diệp Khuynh Thành, mà là… chị tư Vương Băng Ngưng!

Lục Vân lập tức cảnh giác, nhíu mày nói: “Chị Khuynh Thành, em ra ngoài một chuyến.”

“Làm sao vậy?”

“Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới hôm nay phải đi trị liệu cho một người bệnh, suýt nữa đã quên mất.”