Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 539



Chương 544

Từ lần đầu tiên các thành viên của Thiên Sáp điện nhập cảnh để giải cứu Vương Băng Ngưng, họ đã nhận ra.

Nhưng không dám hành động hấp tấp.

Thiên Sáp điện, đã vượt ra ngoài phạm vi quân sự thông thường.

Đặc biệt là Thiên Sáp Vương khủng bố kia, bọn họ hoàn toàn tin tưởng, cho dù là là bom hạt nhân. Thiên Vương vẫn có thể dễ dàng cõng lên vai, sau đó cho nó đến từ đâu thì quay về đó.

Đó vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất.

Đáng sợ nhất chính là, với thực lực của Thiên Sáp Vương, có thể ra vào cấm khu của một quốc gia dễ như trở bàn tay, nếu gây hấn với hắn thì có bao nhiêu quan chức cấp cao của Nam Ngư quốc hợp lại cũng không đủ cho hắn giết.

Đây mới là điều mà Nam Ngư quốc sợ nhất.

….

Sau khi cả hai bước ra khỏi căn cứ thí nghiệm.

Máy bay quân sự tự giác hạ cánh.

Thiên Cô nói: “Vương của chúng tôi nói, trở về và nói với nguyên thủ quốc gia của các người, nếu các người dám làm mấy trò bẩn thỉu này, Thiên Sáp điện của chúng tôi, sẽ giết tới thủ đô mấy người một lần nữa, cho nên, mấy người tự giải quyết cho ổn thỏa đi.”

Đúng như lời Lục Vân đoán



Các quan chức cấp cao của Nam Ngư quốc. biết rõ về thí nghiệm gen, chẳng qua là họ không có áp dụng bất kỳ biện pháp trừng phạt nào thôi, nếu họ bị Thiên Sáp điện truy cứu trách nhiệm, bọn họ sẽ trả lời rằng đó là một cuộc thí nghiệm do người Mỹ tiến hành ở đây, đúng là khôn lỏi quá mà.

Chẳng qua là những mấy suy tính này của họ đã bị Lục Vân nhìn xuyên từ lâu.

Sau khi xử lý xong căn cứ thí nghiệm ở Nam Dư quốc, Lục Vân cùng chị tư trở về Giang Thành.

Vương Băng Ngưng mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể ngờ rằng người em trai Lục Vân của mình lại chính là vị anh hùng mà cô đã ngưỡng mộ từ lâu, Vân Thiên Thần quân.

Điều này khiến cho cô nhớ đến câu thoại của Tử Hà tiên tử trong “Đại thoại Tây du”: “ Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế. Một ngày nào đó, chàng sẽ cưỡi mây thất sắc đến hỏi cưới ta. Chỉ tiếc là ta đoán đúng được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục…”

Tâm trạng của Vương Băng Ninh lúc này không phải là giống y như Tử Hà tiên tử sao?

Chỉ là kết cục của Tử Hà tiên tử là bi kịch còn kết cục của Vương Băng Ninh lại tràn ngập hạnh phúc, ngay cả vết thương do đạn ở trên vai cũng không còn đau nữa.

“Tiểu Lục Vân…”

Trên đường trở về, Vương Băng Ninh liên tục gọi tên Lục Vân, thậm chí còn háo hức hơn cả khi Liễu Yên Nhi biết Lục Vân chính là thần tượng của mình, Vân Lộc đại sư.

Lục Vân cười khẽ nói: “Chị tư, chị còn nhớ em từng nói với chị rằng cho dù có phải trói, em cũng trói Vân Thiên Thần quân đến trước mặt chị để cho chị phỏng vấn không? Hiện tại chị biết em không hề lừa chị chứ?”

“Ừm!”

Vương Băng Ninh gật đầu đầy cảm động.

Nhưng vào lúc này, mong muốn phỏng vấn Lục Vân của cô không còn mạnh mẽ như trước nữa.