Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 563



Chương 568

“Là như vậy, ngày mai hội trưởng Hiệp hội Trung y muốn tới Hạnh Lâm Đường của chúng ta, nói là muốn gặp thần y Giang Thành, đương nhiên đó chính là lão sư ngài.”

Dư Hồng Văn y sư cấp quốc gia, bản thân ông chính là nhân vật đại biểu cho Trung y tỉnh Giang Nam, đồng thời cũng là một thành viên của Hiệp hội Trung y Trung Quốc.

Hôm nay danh hào thần y Giang Thành đã truyền ra ngoài, có thể làm cho Dư Hồng Văn đều cam nguyện bái nhân vật này làm sư, Hiệp hội Trung y tự nhiên là muốn tới xem sao.

“Hiệp hội Trung y……”

Lục Vân nghĩ nghĩ, nói ra: “Ông cũng biết, từ trước đến nay tôi không thích mấy cảnh danh lợi này, như vậy đi, đợi ngày mai vị hội trưởng Hiệp hội Trung y kia đến, ông chỉ cần nói chị hai tôi là lão sư của ông là được.”

Giang Thành thần y, chỉ cần một vị là đủ rồi.

Bằng tài năng y thuật hiện nay của Lâm Thanh Đàn, hoàn toàn có thể xứng với hai chữ thần y.

Cho nên đối với đề nghị của Lục Vân, Dư Hồng Văn hoàn toàn không có ý kiến.

Thế nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không tình nguyện gì, cô nói: “Em nói nhăng nói cuội gì đấy, người ta tới để tìm em, sao em có thể để đưa chị ra thế, hơn nữa, chị cũng không thích gặp mấy người này.”

Cô chỉ muốn yên lặng học tập châm pháp, Hiệp hội Trung y gì gì đó, căn bản là cô không quan tâm.

Lục Vân nói: “Chị hai, chị không thể nói như vậy, vị vị hội trưởng Hiệp hội Trung y kia chắc chắn cũng là một nhân vật hàng đầu trong giới Trung y, nếu như ông ta có thể chia sẻ một ít kinh nghiệm thì chị cũng có được chỗ tốt.”

Chị hai có thiên phú về y học như vậy, có thể im hơi lặng tiếng mãi sao?

Lục Vân thấy không thể như vậy được.

Vừa hay mượn cơ hội lần này Hiệp hội Trung y đến đây đến thăm, có thể tuyên dương chị hai với mọi người, cho người dân Trung Quốc biết rõ, trên thế giới này có một thiên tài y học tên là Lâm Thanh Đàn.

Dư Hồng Văn cũng nói: “Lão sư nói có lý, người ngày mai tới gặp mặt, không chỉ là một mình hội trưởng Hiệp hội Trung y, mà còn có vài nhân vật hàng đầu trong giới Trung y, ví dụ như phái Bổ Thổ, Lỗ Phong Bình, phái Ôn Bệnh, Ngô Đồng Khả, phái Hỏa Thần, Trịnh Văn An, còn có đại sư châm cứu Thiệu Ngọc Thành, trao đổi với bọn họ nhất định sẽ lấy được chỗ tốt không nhỏ.”

“Thiệu đại sư cũng tới à?”

Lâm Thanh Đàn vốn định từ chối, nhưng vừa nghe đến tên đại sư châm cứu Thiệu Ngọc Thành, lập tức nâng cao tinh thần.

Thiệu Ngọc Thành là đại sư châm cứu nổi tiếng lừng lẫy khắp Trung Quốc.

Vào lúc Lâm Thanh Đàn vừa mới tiến vào giới Trung y, đã từng nói về cái tên này, chẳng qua là vẫn chưa từng được gặp mặt.

Không ngờ ngày mai Thiệu Ngọc Thành cũng sẽ đi tới đây.

Dư Hồng Văn nhẹ gật đầu nói: “Bọn họ cũng giống tôi, đều là thành viên của Hiệp hội Trung y Trung Quốc, họ nghe nói tôi đã bái sư thì cảm thấy hứng thú vô cùng, muốn tới đây nhìn thử.”

Lâm Thanh Đàn do dự một lát, nói ra: “Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ gặp bọn họ, nhưng mà, em trai này, mai em phải ở bên cạnh chị đó.”

Lục Vân vừa cười vừa nói: “Chị hai thân yêu, đương nhiên em sẽ ở bên chị rồi.”