Hơn nữa, dựa trên những thành tích trong lĩnh vực Trung Y trước đó, Hiệp hội Trung y Long Quốc có thể thưởng cho ông một danh hiệu quan trọng, tương đương với cấp giáo sư như trong một trường đại học.
Nhưng những hành vi ngu ngốc của ông trong khoảng thời gian này, cũng đủ để khiến ông mất hết.
Nguyễn Ba sẽ không cho phép một người bị vấy bẩn như vậy tiếp tục có tên trong Hiệp hội Trung Y của họ.
Dư Hồng Văn làm sao có thể không hiểu ý của Nguyễn Ba, ông thất vọng lắc đầu nói: “Chủ tịch Nguyễn, nếu ông đã nói như vậy rồi, thì tôi cũng không thèm giải thích nữa, tôi không thèm quan tâm Hiệp hội Trung y của ông nữa, ông già!”
Ông cũng là một người nóng tính.
Trước giờ ông chưa bao giờ cảm thấy đám người này ngu dốt như vậy, nếu đã không tin ông thì tại sao ông phải cố chai mặt ở lại Hiệp hội Trung y làm gì.
Khó trách những y sư lang thang trong dân gian không có hứng thú với Hiệp hội Trung Y, bởi vì Hiệp hội Trung y chết tiệt này hoàn toàn không phải là nơi trao đổi y thuật, họ chỉ quan tâm tới thể diện.
Cho nên, họ không xứng đáng.
Đúng lúc này, Thiệu Ngọc Thành đột nhiên mở miệng nói với Lâm Thanh Đàn: “Lâm cô nương, cô đã là thiên tài châm cứu, hiện tại lại bị người ngoại quốc khiêu khích, sao cô không tỏ vẻ chút gì vậy?”
Dõi theo ánh mắt của ông ta, Park Kwok Chang cũng nhìn Lâm Thanh Đàn, ông ta nheo mắt lại, nói: “Cô là thần y ở Giang Thành sao?”
Cô thực sự còn quá trẻ!
Không biết những gì thương nhân vượt biển kia nói là thật hay giả.
Lâm Thanh Đàn khẽ cau mày, nói: “Cho dù là Hiệp hội Trung Y Long Quốc hay người ngoại quốc, tôi vẫn nói rằng y thuật của tôi là dùng để chữa bệnh cứu người, không phải để tranh quyền. Các người mau đi hết đi!”
“Quả nhiên, danh bất hư truyền. Người trẻ tuổi bây giờ không thực dụng, sớm muộn gì nền Trung Y Long Quốc cũng sẽ bị hủy diệt trong tay các người.”
Vừa rồi Thiệu Ngọc Thành bị Park Kwok Chang khi dễ như vậy, trong nội tâm ông ta đã chất chứa rất nhiều buồn bực, nhưng ông ta không trút lên người Park Kwok Chang, mà lại chĩa mũi súng vào Lâm Thanh Đàn.
Rõ ràng là giận cá chém thớt.
Lâm Thanh Đàn cũng lười nhiều lời.
Hiện giờ cô ấy chỉ muốn mấy người này nhanh rời khỏi đây.
Park Kwok Chang cười lạnh nói: “Tôi đại khái hiểu ý của ông. Cho nên cái gọi là thần y Giang Thành này hoàn toàn là lừa đảo. Long quốc các người đã đến mức phải ngụy tạo ra thần y để vờ dọa thiên hạ sao?”
Nguyễn Ba cau mày, hét lên: “Đây chỉ là hành động ngu ngốc của một cá nhân, xin đừng làm ảnh hưởng đến bộ mặt quốc gia.”
“Ha..ha!”
Park Kwok Chang cười nhạo một tiếng, nói: “Mặc kệ thần y Giang Thành có phải là bịa đặt hay không, tôi cũng không thể để chuyến đi này tốn công vô ích được, như vậy, cô gái kia, làm phiền cô nói một câu, thừa nhận châm pháp của cô không bằng tôi, thừa nhận Trung Y Long Quốc các người không bằng Trung Y Hàn quốc chúng tôi.”