Diệp Khuynh Thành yên lặng nghe hết xong, chỉ nói bốn chữ: “Em đa nghi rồi.”
Nói xong cô cởi áo ngoài ra, để lộ áo lót màu trắng cùng với dáng người động lòng người bên trong, sau đó cầm lấy một bộ váy ngủ đến phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Lâm Thanh Đàn nghe vậy thì hơi bối rối.
Rốt cục hôm nay mấy chị em của mình bị sao vậy, phản ứng lạnh nhạt quá vậy?
Lâm Thanh Đàn chỉ có thể buồn bực trở về phòng.
Khi cô vừa đóng cửa lại.
Liễu Yên Nhi liền nháy mắt với Lục Vân, nhỏ giọng nói: “Tiểu Lục Vân, nhanh nói đi, lúc em làm thịt tên quỷ Nhật đó, có hung hăng tra tấn cậu ta một trận không?”
“Đương nhiên, dám đánh chủ ý lên người chị của em, đương nhiên em sẽ không để cậu ta chết dễ dàng rồi, nhưng mà thân phận của cậu ta cũng không đơn giản, nghe nói là Phó minh chủ Liên Minh Ninja của Nhật Bản.”
“Chặc, tiểu Lục Vân, ở trước mặt mấy chị cũng không cần ra vẻ vậy đâu, đừng nói thân phận của cậu ta không đơn giản, chị thấy em mới không đơn giản đó!”
Liễu Yên Nhi đẩy đẩy Lục Vân, hoàn toàn không để ý, hai ngọn đồi của cô đã bị đè đến biến dạng trên cánh tay của hắn.
Lục Vân cạn lời.
Vương Băng Ngưng thì tự lẩm bẩm: “Chị có dự cảm, Liên Minh Ninja gì gì đó của Nhật Bản sắp gặp nạn rồi.”
Liên minh Ninja Nhật Bản.
Kimura Musashi là một ninja đang thể hiện sức mạnh huyễn thuật của mình trước một nhóm ninja trung đẳng.
Sương mù tỏa ra bốn phía bao phủ toàn bộ nhóm ninja trung đẳng.
Sau khi làn sương biến mất, bọn họ đột nhiên đi tới một vùng đất hoang vu đầy xương cốt, trên đỉnh đầu là một vầng trăng đỏ thẫm kỳ dị giống như một con mắt đỏ tươi nhìn xuống đám người nhỏ bé phía dưới.
Đây là một huyễn cảnh tương tự như trận pháp của tu luyện giả.
Nhóm ninja trung đẳng ở trong huyễn cảnh đang chạy tán loạn khắp nơi tìm cách phá giải.
Ai phá giải được huyễn thuật của Kimura đại nhân thì cho dù khoe khoang cả đời cũng đáng.
“Ki…Kimura đại nhân!”
Lúc này, có một nữ ninja trung đẳng nóng bỏng kêu lên bởi vì trong lúc cô ta đang tập trung tránh những khúc xương ngọ nguậy như sinh vật sống dưới đất thì đột nhiên Kimura Musashi xuất hiện ngay bên cạnh cô ta một cách kỳ lạ.
Chính điều này đã tạo cho cô ta một bước đột phá lớn.
“Ryoko, lên mặt trăng với tôi.”
Kimura Musashi phát ra tiếng cười quái dị. Ông ta vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Chishima Ryoko hướng về phía mặt trăng đỏ rực.