Đôi mắt Lâm Thanh Đàn lóe lên, đột nhiên cười ranh mãnh nói: “Chị cả, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của chị cũng không tệ.”
“Đề nghị gì?” Diệp Khuynh Thành khó hiểu nói
“Không phải chị nói, sau khi cơn bão này kết thúc, em có thể gả cho em trai, em cảm thấy có thể cân nhắc lại một chút, dù sao em cũng không còn trẻ, gả cho Vân Thiên Thần Quân hẳn là chuyện mà vô số cô gái nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mà đúng không?”
“Không được!” Diệp Khuynh Thành thẳng thừng cự tuyệt.
“Tại sao không?”
“Hai người là chị em.”
“Không có quan hệ huyết thống.”
“Chị là chị cả, lại còn chưa lập gia đình, em vội vàng như vậy làm gì?”
“Ai quy định là chị cả phải lấy chồng trước, nếu cả đời chị không lấy chồng, chẳng lẽ chị muốn sáu chị em chúng em cùng làm bà già cô đơn với chị sao?”
“Phì, em mới là bà già. Tóm lại chị nói không được là không được!!”
“Chị muốn độc chiếm em trai một mình thì cứ nói thẳng đi!”
“Lâm Thanh Đàn, em có tin là chị chọc thủng túi khí của em không?” Hai chị em không ai nhường ai, sau đó lại bắt đầu một trận chiến đẫm máu.
Ngoài phòng
Trước sảnh.
Liễu Yên Nhi mang vẻ mặt âm trầm nói: “Không biết chị cả và chị hai ở trong phòng làm cái gì, bọn họ còn khóa cửa lại nữa.”
Lục Vân buột miệng nói: “Hai người đều là nữ thì có thể làm được gì, đương nhiên là đậu bỉ rồi!” (hài hước nhưng lại ngốc nghếch, ý của main ám chỉ hai người họ là bách hợp)
“Hả?”
Liễu Yên Nhi chưa kịp phản ứng.
Vương Băng Ngưng lập tức ghé vào tai cô nói: “Chuyện này em biết, hơn nữa em còn biết rất rõ, hai người nam thì gọi là đấu kiếm, cho nên hai người nữ đương nhiên là. . .”
Trong lòng Liễu Yên Nhi có một thái độ quyến rũ, sau khi nghe Vương Băng Ngưng giải thích, nhịn không được mà đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn Lục Vân nói: “Tiểu Lục Vân, em thật to gan, dám nói chị cả và chị hai như vậy sao.”
“Chị cũng giống vậy … mà chị còn đậu bỉ hơn nữa, bởi vì chị ngủ với chị Khuynh Thành lâu nhất.”
“Tên tiểu hỗn đản này, đáng bị đánh!”
Liễu Yên Nhi kiều mị hừ một tiếng, giơ nắm đấm nghênh ngang trước mặt Lục Vân, chửi rủa: “Chị bị chị cả coi là đối tượng quan sát trọng điểm, tất cả không phải là nhờ em sao, tiểu khốn kiếp đã bảo không có việc gì thì đừng quyến rũ chị mày.”
“Em quyến rũ chị?”
Lục Vân lập tức mở to hai mắt, phản bác lại: “Rốt cuộc ai quyến rũ ai đây? Chị Yên Nhi, chị xem lại chính mình đi. Chị có một khuôn mặt quyến rũ đủ loại mê hoặc, còn cơ thể chị lại quyến rũ không sao che đậy. Nếu chị nói chị là một con hồ ly tinh chuyển sinh, chắc chắn em sẽ tin ngay đấy.”
“Em gọi ai là hồ ly tinh hả? Có bản lĩnh thử nói lại nữa xem!” Liễu Yên Nhi không vui nói.