Cô ta và một đám người xông thẳng vào nhà Trác Đại Vĩ, quả nhiên đều vô ích, Trác Đại Vĩ đã sớm chạy đi đến nơi khác.
Lý Lộ tức giận đến mức chỉ biết ném hết đồ đạc trong phòng, để xả hết lửa giận trong lòng
Cô ta chỉ hận là thế lực của mình chỉ ở kinh thành, đối với tỉnh Giang Nam cô ta cũng không biết nhiều.
Nếu quyền lực của nhà họ Đàm được đặt ở tỉnh Giang Nam, tất cả thông tin của Lục Vân và Trác Đại Vĩ chắc chắn sẽ được moi ra trong vòng hai ngày.
Cho dù là bọn họ chui vào động trốn, phải đào ba thước đất coi cũng muốn lôi bọn họ ra ngoài.
“Mẹ kiếp, đây là các người ép tôi!”
Trong mắt Lý Lộ hiện lên một tia u ám, cô ta thấp giọng mắng: “Đồ chó chết, là các người ép tôi!”
Từ trước đến nay, cuộc chiến giữa cô ta và Tiêu Thấm đều là một cuộc chiến thầm lặng. Đôi bên dù biết rõ nhưng vẫn giữ một lớp sương mờ không động vào.
Theo lời của Lý Lộ, ngay cả khi Tiêu Thấm phải chết, trước đó cô ta cũng phải khiến cô thân bại danh liệt, như vậy mới thỏa cơn hận của cô ta.
Thế nhưng Lục Vân lại xuất hiện.
Những gì Lục Vân đã làm.
Khiến Lý Lộ phát cáu, cô ta quyết định giải quyết mối ân oán này theo cách trực tiếp hơn.
Nếu đã không thể chiến đấu trong thầm lặng, vậy thì chiến đấu trực diện!
A Tổ đã làm việc cho Lý Lộ vài năm rồi, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt cô ta khó coi đến vậy, dường như anh ta đã đại khái đoán được cô ta đang nghĩ gì.
Chần chừ một lúc.
A Tổ lấy hết can đảm để nhắc nhở cô ta: “Chị Lý, người bên cạnh Tiêu Thấm là một người tu đạo…”
Anh ta nói lời này không chỉ một lần.
Nhưng không thể không nói nữa.
Những người tu đạo và võ giả, vân vân…đã vượt ra ngoài phạm trù thế tục, vì vậy tốt nhất là không nên khiêu khích họ.
Còn đối với các võ giả.
Ha ha.
Điều đó dù muốn cũng không dám nghĩ tới.
Ngay cả Vũ Minh cũng không thể áp chế sự tồn tại của họ, nếu có ai dám khiêu khích, thì ngoan ngoãn chịu nhận đòn đi.
Nhưng võ giả cũng khá hiếm gặp.
Vì vậy đám người Lý Lộ sẽ không bao giờ nghĩ theo hướng Lục Vân là một võ giả.
A Tổ nhắc nhở Lý Lộ không được hành động bốc đồng.
Cuối cùng, lại bị Lý Lộ khinh thường liếc anh ta một cái, cười nhạo nói: “Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang suy nghĩ gì. Không phải anh đang sợ bị liên lụy sao? Nếu như sợ, thì mau chóng cút khỏi đây đi!”