Lục Vân vừa mới khen chị sáu xong, Long Diệc Tuyết ngồi bên cạnh đột nhiên nói khiến cho Lục Vân hơi giật mình. Hắn quay sang nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc.
Cậu cũng không tồi?
Vậy là sao?
Long Diệc Tuyết cười lạnh nói: “Cậu diễn vẻ lịch thiệp cũng không tồi.”
Vừa nãy khi Tiêu Thấm ngồi bên cạnh, thái độ của Long Diệc Tuyết đối với Lục Vân không quá nhiệt tình nhưng ít ra Lục Vân Vân cảm thấy thoải mái nhưng vào lúc này, Long Diệc Tuyết giống như một người khác.
Cô ấy liếc nhìn Lục Vân với vẻ lạnh lùng.
Lục Vân sầu não nói: “Chị nói vậy là không đúng rồi. Sự lịch thiệp xuất phát từ tâm, sao chị có thể nói là em diễn được chứ?”
Làm gì có ai thể hiện sự lịch thiệp được như hắn chứ?
“Mặt dày mày dạn!”
Long Diệc Tuyết không khách khí mắng một câu: “Nếu như không phải lộ ra từ trong ánh mắt của cậu thì tôi đã bị biểu hiện của cậu lừa gạt rồi.”
Đã nói đến vậy, làm sao Lục Vân có thể không phản ứng lại.
Đây là chuyện đã từng xảy ra với Miêu Nhân Phụng!
Trực giác của người phụ nữ này quá lợi hại rồi.
Lúc đó Lục Vân đang ngồi, Long Diệc Tuyết đi tới. Lẽ ra cô ấy không thể nhìn thấy ánh mắt của Lục Vân nhưng cô ấy thực sự cảm nhận được sự phù phiếm của hắn.
Thế nhưng, điều này có thể trách được tiểu Lục Vân sao?
Lúc đầu, hắn còn tưởng rằng Long Diệc Tuyết cũng giống như những người phụ nữ phù phiếm trước đó cho nên định dùng phù phiếm đánh bại phù phiếm nhưng ai ngờ Long Diệc Tuyết lại là một cô gái ngay thẳng.
Sau khi biết cô ấy là bạn của chị sáu, thái độ của hắn đối với cô ấy có phần tôn trọng hơn.
Từ lúc Lục Vân nói ra tên tuổi của mình, rồi bắt tay với Long Diệc Tuyết cho đến sau đó trò chuyện không ngừng nghỉ, tất cả đều toát ra một phong thái lịch thiệp mạnh mẽ.
Vô cùng hoàn hảo.
Chỉ có chuyện hiểu lầm lúc nãy là không tốt.
Ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng.
Ấn tượng đầu tiên của Long Diệc Tuyết về Lục Vân rất tệ, vì vậy cho dù sau đó hắn có cư xử nghiêm túc và lịch thiệp đến đâu, Long Diệc Tuyết vẫn cảm thấy hắn đang đóng kịch, đang giả vờ.
Lục Vân chỉ biết sờ mũi cười khổ.
Chuyện này khó giải thích lắm, càng giải thích chỉ càng đen thôi, vì hắn thực sự đã nhìn chằm chằm vào chiếc quần short denim kia.
Đáng bị mắng.
Thấy Lục Vân im lặng, Long Diệc Tuyết cho rằng hắn chột dạ nên càng khinh thường hắn hơn.
Loại đàn ông này cô đã gặp nhiều rồi, nếu không phải nể tình hắn là em trai của Tiêu Thấm, thì Long Diệc Tuyết đã không thèm nói một lời nào với Lục Vân nữa, chứ đừng nói là ngồi đây nói chuyện bấy lâu.
Hai người im lặng, bầu không khí cũng trở nên có chút ngượng ngùng.