Ánh mắt cực kỳ sắc bén của Bạch Long Vương bất ngờ đâm thẳng vào Đàm Trí Minh, khiến đôi chân của Đàm Trí Minh sợ hãi đến mềm nhũn, anh ta kinh hãi quỳ rạp xuống đất.
“Long Vương đại nhân, xin hãy tha cho tôi!”
Đàm Trí Minh vội vàng dập đầu.
May mắn là.
Bạch Long Vương không có công kích anh ta, mà là nén giận nói: “Đàm Trí Minh, Đàm gia sớm muộn gì cũng chết trong tay cậu thôi, từ nay về sau, hợp tác của chúng ta chấm dứt!”
Hợp tác, chấm dứt!
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đầu óc Đàm Trí Minh hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ sức lực trong cơ thể anh ta như bị rút cạn.
Người chống lưng cho Đàm gia là Bạch Long Vương.
Bây giờ Bạch Long Vương nói muốn chấm dứt hợp tác với Đàm gia, đồng nghĩa với việc từ nay Đàm gia sẽ không còn chỗ dựa ở kinh thành này nữa.
Từ đó sụp đổ là chuyện khó tránh khỏi.
Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Đừng nói tôi thất tín, khi cha cậu cầu tôi đến chống lưng cho Đàm gia, tôi có đồng ý giúp cậu ba việc, trước kia đã giúp cậu một lần. Hiện tại, tôi chừa lại hai cái mạng hèn của cậu và Lý Lộ, coi như đã xài hết hai cơ hội còn lại.”
Không giết tức là giúp.
Một mạng đổi một cơ hội, thế là hết.
Đàm Trí Minh nhất thời choáng váng cả người.
Như vậy cũng được sao?
Trong lòng của anh ta đương nhiên là không cam tâm.
Nhưng không cam lòng thì làm gì được chứ, Bạch Long Vương là Tôn giả một phương, bản tính bá đạo, Đàm gia không có cách nào khống chế được ông ta.
Sắc mặt Đàm Trí Minh lập tức tái nhợt, trầm mặc hồi lâu, hắn anh ta đột nhiên đưa ra quyết định, buông lời cầu xin: “Long Vương đại nhân, xin hãy cho Đàm gia một cơ hội nữa, mạng của Lý Lộ sẽ giao lại cho ngài.”
Nếu thực sự một mạng bằng một cơ hội, thì mạng của Đàm Trí Minh anh nhất định phải đổi về, còn Lý Lộ thì…
Bạn của cô ta làm sao có thể so với sự bảo vệ của Bạch Long Vương?
Nói thẳng ra, không có Lý Lộ, Đàm Trí Minh vẫn có thể tìm được những người phụ nữ khác, nhưng nếu không có Bạch Long Vương làm chỗ dựa, Đàm gia sẽ diệt vong!
Đàm Trí Minh không ngần ngại giao Lý Lộ ra, bằng bất cứ giá nào anh ta cũng phải giữ lấy cơ hội cuối cùng này.
“Chồng…chồng à, anh không thể đối xử với em như vậy…anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời mà!”
Lý Lộ bị quăng ra ngoài hơn chục mét, đầu gối và lòng bàn tay bê bết máu, đau đến nhe răng nhếch miệng. Sau khi nghe Đàm Trí Minh nói vậy thì cô ta đã cố nén đau bò trở lại trước mặt Đàm Trí Minh.
Một mùi nước tiểu xộc thẳng vào người Đàm Trí Minh.