Độc tố trong cơ thể Long Thuyên thật sự không độc lắm, nếu không dính vào tim thì căn bản không thành vấn đề lớn.
Ngay từ đầu, độc của Long Thuyên quả thực không ở gần tim, chính là sau khi cùng Bạch Long Vương giao thủ, ông ta bị trọng thương, khí huyết sôi sục mới dẫn đến độc tốc di chuyển tới vị trí gần tim.
Với năng lực của Thiên Huyền Tử, việc tiêu diệt tận gốc loại độc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng Thiên Huyền Tử rất là ranh mãnh, không loại bỏ chất độc mà khéo léo di chuyển chất độc đến một vị trí ẩn, còn dùng phương pháp đặc biệt phong bế nó lại.
Như vậy, cho dù sau này Long gia có tìm được thuốc giải, cũng không có khả năng tác động đến vị trí độc tố, bọn họ chỉ có thể chờ phong ấn giải trừ, độc tố chảy ngược về tim một lần nữa, mới có cơ hội giải độc.
Sau khi Thiên Huyền Tử thực hiện một số thao tác xảo quyệt như vậy, tất nhiên không cần lo lắng về việc Long gia không nghe lời, sẽ luôn chăm sóc Tiêu Thấm để chờ đợi cơ duyên đó.
Tất nhiên, Long gia không biết về những điều này, họ vẫn coi Thiên Huyền Tử “Tiên phong đạo cốt*”, như một ân nhân cứu mạng.( Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng như tiên)
Lục Vân thông qua việc quan sát dấu vết của chất độc bên trong cơ thể Long Thuyên, mới phát hiện ra điều này.
Nhưng làm sao hắn có thể đem những thủ đoạn của Thiên Huyền Tử phơi bày ra.
Cho dù lão già đó có xấu xa thế nào đi chăng nữa thì lão vẫn là sư phụ của hắn!
Lục Vân không những không tiết lộ thủ đoạn của Thiên Huyền Tử mà còn ra vẻ thâm trầm nói một câu, Long Thuyên có thể sống đến bây giờ đã là một điều kỳ tích.
Đợi đến lúc Long Diệc Tuyết hỏi, Lục Vân tỏ vẻ tự tin nói bản thân hắn loại bỏ chất độc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhìn kìa, không phải đang tỏ vẻ tài giỏi chứ?
Nước mắt Long Diệc Tuyết rơi, cung kính cũng như kích động nhìn Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh, anh nói phải là sự thật không? Anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội tôi sao?”
“Nếu tôi trị khỏi bệnh, cô có hứa dùng thân thể đề đáp không?” Lục Vân cười chế giễu.
Long Diệc Tuyêt đỏ mặt, nghĩ rằng Lục Vân là em trai của Tiêu Thấm, cô và cô ấy còn là bạn tốt của nhau, nếu hắn thực sự chữa khỏi bệnh cho ông nội, hứa lấy thân thể để trả ơn cũng không phải không có khả năng.
Thấy cô ấy vẫn còn suy nghĩ, Lục Vân vội ho một tiếng, nói: “Cô Long, cô nên suy nghĩ về vấn đề này sau đi, giúp tôi đỡ ông nội cô ngồi dậy trước.”
“Ah…ah…được.”
Long Diệc Tuyết tỉnh táo lại, vội chạy tới đỡ ông nội ngồi dậy, sau khi trải qua trận đùa vừa rồi của Lục Vân, tâm trạng của cô đã thư thả không ít.
Lục Vân lấy cây châm ra, đâm vào huyệt vị của Long Thuyên từng tấc một.
Tuy Lục Vân có thể dễ dàng loại bỏ độc tố trong cơ thể Long Thuyên, nhưng kinh mạch của ông ta quá hỗn loạn, giống như mấy sợi dây gai xoắn vào nhau, chỉ có thể tách ra từng chút một.
Lục Vân châm cứu vô cùng cẩn thận.
Đả thông kinh mạch trọng yếu của Long Thuyên, cũng đã qua nửa ngày.
Lục Vân thấy gần xong, liền nói: “Cô Long, đi lấy chậu lại đây cho ông nội cô nôn máu tụ.”