Lục Vân không trả lời câu hỏi của cô mà bước tới mở cửa.
Giờ phút này.
Bên ngoài phòng.
Đám người Long Xuyên lo lắng chờ đợi, Lục Vân không nói gì thì bọn họ cũng không dám vào vì sợ quấy rầy hắn trị liệu.
Một người đàn ông kém Long Xuyên mấy tuổi nói: “Anh, đã lâu như vậy rồi sao vẫn không có động tĩnh gì? Lục tiên sinh này có đáng tin không vậy?”
Ông ta chính là chú của Long Diệc Tuyết, Long Tế.
Long Tế không tin tưởng Lục Vân nhiều như anh trai của Long Xuyên của mình. Ngay từ đầu, ông ta đã nghi ngờ Lục Vân vì cho rằng Lục Vân còn quá trẻ nên có lẽ y thuật của hắn chẳng đến đâu.
Long Xuyên liếc ông ta một cái, cau mày quát: “Không được vô lễ với Lục tiên sinh…Anh biết chú đang nghi ngờ cái gì nhưng chú nghĩ lại xem, Thiên Huyền Tử đạo trưởng là người như thế nào? Lẽ nào đệ tử của ông ấy là người tầm thường được sao?”
Lục Vân còn trẻ nhưng khi nghĩ đến sư phụ của hắn là Thiên Huyền Tử, ông ấy cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Là đồ đệ của tiên sư cho nên khả năng y thuật không thể đo lường bằng tuổi tác được.
Vì thế, Long Xuyên không hề nghi ngờ Lục Vân.
Nghe những gì ông ấy nói, Long Tế chỉ có thể nín thở và kiên nhẫn chờ đợi sự chữa trị của Lục Vân, hy vọng rằng hắn không làm ông ta thất vọng.
Cót két!
Các thành viên Long gia đợi đã lâu cuối cùng cũng đã nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu thấy Lục Vân, Long Xuyên vội vàng hỏi: “Lục tiên sinh, sao rồi? Có phải bệnh của cha tôi đã khỏi rồi không?”
Lục Vân ngơ ngác nhìn vào trong phòng, nói: “Các người tự vào xem đi!”
Đại thụ đổ xuống, quái vật sẽ xuất hiện.
Khi Long Xuyên và những người khác đang đợi bên ngoài phòng, mỗi giây mỗi phút dài như hàng thế kỷ.
Long Thuyên là cây đại thụ của Long gia, không thể sụp đổ được.
Vì vậy sau khi Lục Vân mở cửa, bọn họ liền nóng lòng chạy vào.
Nhìn thấy Long Thuyên vẫn nằm bất động trên giường, trong lòng không khỏi có một dự cảm không tốt.
Khi đến gần, bọn họ phát hiện Long Thuyên không những không thể cử động mà ngay cả nhịp tim và hơi thở cũng ngừng. Hiển nhiên ông ấy…không còn sức sống.
Sắc mặt của các thành viên Long gia vốn tràn đầy mong đợi bỗng tối sầm lại.
Giây phút đó, cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí u ám và ngột ngạt.
m thanh cũng im lặng đến đáng sợ.
Thứ duy nhất có thể nghe thấy là hơi thở của các thành viên Long gia dần trở nên nặng nề hơn, sự hận thù trong mắt họ cũng dần trở nên điên cuồng.
“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Long Xuyên nắm chặt nắm đấm, khí tức của Hóa Cảnh Tông Sư bộc phát khiến cho bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt hơn.