Hai vợ chồng bắt đầu cãi vã dữ dội, còn Long Diệc Tuyết lại bình tĩnh và thờ ơ lạ thường, như thể chuyện này không liên quan gì đến cô ấy.
Long Tế và những người khác thì đứng bên cạnh cười khoái chí.
Bọn họ biết, chỉ cần Long Xuyên mở miệng, chuyện Long Diệc Tuyết phải gả cho Lâm gia đã trở thành chuyện chắc như đinh đóng cột.
Sinh ra trong hào môn, ai cũng thân bất do kỷ.
Thật sự không sai.
Trong khi Long Xuyên và vợ đang tranh cãi, đột nhiên có một tiếng vỗ tay vang lên.
“Tuyệt vời, thật sự rất tuyệt vời, Long lão gia, nghe kịch lâu như vậy rồi, có lẽ đã đến lúc ông nên đứng dậy phát biểu một chút nhỉ?”
Tiếng vỗ tay đó xuất phát từ Lục Vân.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch một nụ cười, bày ra bộ dáng hứng thú khi được xem kịch vui.
Vốn dĩ bầu không khí trong phòng rất căng thẳng, đến khi thấy Lục Vân vừa vỗ tay vừa cười như vậy lại khiến người trong Long gia cảm giác mình không được tôn trọng.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp tức giận, nghe hết lời Lục Vân nói thì bọn họ lại ngơ ngác.
Long lão gia?
Nghe kịch nãy giờ?
Ngay giây tiếp theo.
Chỉ thấy Long Thuyên đang nằm bất động trên giường đột nhiên ngồi dậy, hai tay đỡ thành giường, vẻ mặt cực kỳ u ám.
Lúc nãy, ông ta chỉ giả chết.
Còn Lục Vân lại đóng vai phụ đứng bên cạnh, rót chân khí vào tim Long Thuyên, tạm thời trấn áp nhịp tim và hơi thở của Long Thuyên, tạo thành hiện trường chết giả cho mọi người thấy.
Tuy tim Long Thuyên đã ngừng đập nhưng thính giác vẫn còn.
Vở kịch diễn rất hay.
Nhưng cái kết.
Khiến Long Thuyên cực kỳ không hài lòng.
Sở dĩ ông ta giả chết như vậy chính là muốn kiểm tra xem người Long gia sẽ phản ứng như thế nào sau khi ông ngã xuống.
Kết quả.
Những người này, trước tiên là gây sự sau đó lại đổ lỗi cái chết của mình về phía Lục Vân, cuối cùng lại đề xuất mời kẻ thù về, Bạch Long Vương, làm người chống lưng.
Điều khiến Long Thuyên thất vọng nhất là họ vẫn muốn đẩy đứa cháu gái yêu quý của mình ra làm vật hy sinh, hơn nữa còn nói đây là cách tốt nhất để báo đáp mình.
Báo đáp cái mẹ gì…
Trong lòng Long Thuyên đã bùng nổ lời thô tục không dưới hai lần, muốn xông lên tát bọn này mấy cái nhưng lại không có cách nào thực hiện, cơn tức giận vẫn luôn bị tia chân khí của Lục Vân đè lại.
Mãi cho đến khi xem xong toàn bộ, Long Thuyên mới thấy thân thể khôi phục lại khả năng cử động.