Ánh mắt Đinh Văn Hoành dò xét xoay quanh trên người hai người, sau đó cười gượng một tiếng nói: “Khụ khụ, còn trẻ thật biết chơi, lúc trước tôi cũng không đến mức… Khụ khụ!”
Còn đôi mắt của Đoạn Bằng thì tối sầm lại.
Thì ra cô bé thời tiểu học mà mình yêu thích, nữ thần mà tôi mơ ước từ lâu, đã…
Má!
Thấy bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, Đinh Văn Hoành kinh nghiệm già khéo léo kéo về chủ đề chính: “Lạc Ly tới không đúng lúc rồi, hôm nay viện trưởng Doãn vừa mới đi ra ngoài làm việc, nhưng mà hình như cũng về rồi.”
Hóa ra là như vậy.
Lục Vân gật đầu, vừa lúc có thời gian, cho nên hắn nói luôn về chuyện của Long Diệc Tuyết.
Vốn dĩ Lục Vân muốn nhờ chị bảy, chuyển lời của Long Diệc Tuyết cho sư phụ, để sư phụ của cô ấy giúp mở cửa sau, nhưng nếu hôm nay Đinh Văn Hoành cũng có ở đây thì dứt khoát nói trực tiếp cũng được.
Đinh Văn Hoành nói như thế nào cũng là phó viện trưởng của học viện cho người vào chắc cũng là chuyện nhỏ.
Lục Vân vừa nói xong.
Đinh Văn Hồng còn đáp.
Đoạn Bằng liền cười lạnh một tiếng nói: “Khó trách vừa rồi anh nịnh bợ như vậy, thì ra là có việc muốn nhờ phó viện trưởng Đinh chúng ta làm, đúng là tâm cơ.”
Hắn ta chỉ đơn giản là muốn làm Đinh Văn Hoành cảm thấy chán ghét Lục Vân, ai ngờ Lục Vân lại quay sang nhìn hắn ta giống như nhìn một tên ngốc.
Não hắn ta thiếu dây à?
Đinh Văn Hoành người ta là phó viện trưởng còn chưa nói gì, hắn ta tích cực xen vào như vậy làm gì?
Hơn nữa.
Tên này dường như hoàn toàn không ý thức được, một câu ‘nịnh bợ’ và ‘phó viện trưởng Đinh’ này của hắn ta đã sắc mặt Đinh Văn Hoành trở nên khó coi vài phần.
Cái này giống như lúc huấn luyện nhân viên, lãnh đạo lớn của công ty có nói sau này không nên làm những chuyện nịnh bợ thừa thải trước mặt tôi, kết quả tất cả mọi người đều không để ý, chỉ có một mình hắn ta thực hiện thật nghiêm túc.
Thế còn chưa tính.
Vừa vặn gặp được đồng nghiệp làm thế, hắn ta còn đứng bên cạnh chỉ trích, các người thật là không quan tâm lời lãnh đạo, quên mất lãnh đạo chúng ta từng nói là ghét nhất người nịnh bợ sao?