Long Tế thở dài một tiếng, biết là không thể tranh luận gì với Long Diệc Tuyết, vì thế ông ta đi tới trước mặt Long Thuyên đang im lặng không nói lời nào: “Ba, vì sao vừa rồi ở nhà hàng ba không cho chúng con giám thị Lục Vân, lỡ như hắn thật sự chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Những người khác trong đại sảnh cũng nhìn về phía lão gia tử.
Bọn họ cũng không hiểu.
Rõ ràng Uông Húc đã nói, nếu Lục Vân bỏ chạy, anh ta sẽ lấy nhà họ Long bọn họ ra chịu tội thay, theo lý mà nói nhà họ Long bọn họ phải bắt đầu gắt gao giám sát Lục Vân, không nên chừa cho hắn bất kì cơ hội chạy trốn nào.
Thế mà sau khi Long Thuyên bị Lục Vân rống một tiếng, lại ngoan ngoãn mang theo bọn họ rời đi.
Thật khó hiểu.
Đến giờ Long Thuyên vẫn chưa yên lòng, nghe Long Tế gọi mình mới lấy lại tinh thần, miệng há hốc, nói: “Ngài Lục, không phải vật trong ao*.”
(ẩn dụ cho thấy những người có tham vọng lớn lao cuối cùng sẽ làm được những điều vĩ đại, người không bị cái “ao” đó ràng buộc mà có thể phát triển lớn mạnh hơn nữa.)
Lục tiên sinh không phải là vật trong ao!
Không biết im lặng khoảng bao lâu, Long Thuyên mới đưa ra được kết luận như vậy khiến cho các thành viên của Long gia không khỏi cảnh giác.
Long Tế gãi đầu khó hiểu: “Ba, ba đang nói gì vậy? Tuy tên Lục Vân đó có năng lực nhưng cũng đâu khoa trương đến mức như ba nói?”
Không phải vật trong ao.
Không phải là muốn vượt vũ môn hóa rồng đấy chứ?
Có một thiên tài như Vương Húc trấn áp hắn, hắn có thể hóa thành loại rồng nào? Rồng đất ư?
Trong mắt các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ có hai thân phận đó là đệ tử của Đạo trưởng Thiên Huyền Tử và em trai của Lạc Tiên Tử.
Đạo trưởng Thiên Huyền Tử là một tu đạo giả cho nên chắc hẳn Lục Vân cũng là một tu đạo giả. Dù y thuật có cao siêu đến đâu thì cũng chỉ là một tu đạo giả có y thuật xuất sắc.
Về phần chỗ dựa là Lạc Tiên Tử, những gì hắn nói trước đó đều không có tác dụng khi gặp Vương gia.
Vì thế, lời nói đột ngột của Long Thuyên hoàn toàn vô lý.
Liếc thấy sự bối rối của các thành viên Long gia, đôi mắt sâu thẳm của Long Thuyên chợt lóe: “Lúc trước khi chúng ta đến nhà hàng, Lục tiên sinh chỉ đơn giản liếc nhìn ta một cái khiến cho ta có cảm giác không nhìn thấu hắni.”
Lục Vân mà Long Thuyên từng tiếp xúc khá ôn hòa nhưng khi ở nhà hàng là lần đầu tiên và duy nhất Lục Vân thực sự tức giận.
Chính ánh mắt ấy đã khiến cho Long Thuyên cảm thấy có một áp lực khủng khiếp. Đây chính là khí thế của một vị vua mà chỉ có những người có địa vị cao mới có thể tỏa ra.
Chính vì vậy Long Thuyên đã đưa ra kết luận rằng Lục Vân không phải là người bình thường.
Long Xuyên cau mày hỏi: “Ba, có phải ba tưởng tượng nhiều quá không?”
Long Thuyên lắc đầu: “Tuy ta đã lớn tuổi nhưng mắt cũng không đến mức mù đâu.”
Dù sao Long Thuyên cũng là tôn giả một phương, cảm giác của ông ta đối với các cao thủ rất nhạy bén. Sự cạnh tranh giữa các cao thủ không còn là trực tiếp đánh nhau mà thường là màn đối mắt khi họ gặp nhau.
Trong trận chiến tại nhà hàng, Long Thuyên đã bị đánh bại hoàn toàn.