Diệp Vô Địch lại nói “Xì!”, sau đó không nói chuyện với Vương Đào nữa.
Đùa à, anh rể của tôi là ai chứ? Anh ấy sẽ chết trong tay Vương Húc được sao? Thách hai người gọi cả ông nội tới cũng phải quỳ xuống trước mặt anh rể của tôi.
Lúc này, sắc mặt của Vương Húc trở nên ngưng trọng, ánh sáng phản chiếu trên mặt kiếm lại càng khiến cho sát ý trong mắt anh ta thêm lạnh giá.
“Vương bát vạn năm, cậu đã chuẩn bị chết chưa?”
Vương Húc lạnh lùng hét lên, lúc này toàn bộ nội lực bên trong cơ thể đều được truyền vào thân kiếm, kiếm quang sáng ngời thực sự ngưng tụ thành một đám ánh sáng cực lớn.
Ánh sáng chói mù mắt mọi người!
Đồng thời sát ý lên đến đỉnh điểm, sau đó trút xuống như một dòng thác tích tụ lâu ngày!
Như thể ngân hà lạc xuống chín tầng mây!
Kiếm quang đáng sợ lập tức đến trước mặt Lục Vân, nuốt chửng thân ảnh của hắn khiến cho mọi người khó có thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trong kiếm quang.
“Đây chính là thiên tài của Vương gia sao? Quả nhiên lợi hại!”
Trong lòng những người xung quanh đều run rẩy và kinh hãi.
Mặc dù phẩm chất của thanh kiếm đại diện cho sức mạnh sẽ bùng nổ ở một mức độ nhất định nhưng sức mạnh của một thanh kiếm chắc chắn sẽ khác nhau bởi những người sử dụng khác nhau.
Mọi người nhìn thấy thanh kiếm này đều tự hỏi nếu như tu vi của họ đang ở Hóa Cảnh hậu kỳ thì liệu họ có thể đạt được hiệu quả như vậy chỉ với một thanh kiếm hay không?
Rất khó để đưa ra đáp án!
Danh tiếng thiên tài của Vương Húc là điều không thể phủ nhận!
Đúng là không biết lượng sức!
Sắc mặt của Long Diệc Tuyết trắng bệch, tim muốn nhảy vọt lên cổ họng. Cô ấy thực sự rất sợ Lục Vân sẽ chết dưới nhát kiếm này.
Thế nhưng Lục Vân có tư cách gì để sống sót dưới sức mạnh của thanh kiếm này?
Ngay cả Long Diệc Tuyết cũng nghĩ như vậy chứ đừng nói đến những người khác, bọn họ gần như đã kết luận rằng Lục Vân không có khả năng sống sót.
Người duy nhất còn tin vào Lục Vân chắc chắn là Diệp Vô Địch. Đương nhiên nếu tính cả Bạch Long Vương và những người khác bị chặn lại ở bên ngoài học viện thì thực sự chỉ có một số ít.
Trên võ đài, kiếm quang sáng ngời biến mất nhưng bóng dáng thẳng tắp dần hiện ra khiến con ngươi của mọi người như nổ tung vì chấn động.
Lục Vân…
Vẫn còn sống!
Không những còn sống mà còn bình an vô sự!
Hắn không những không bị thương mà còn dùng ngón tay kẹp chặt đầu kiếm của Vương Húc!
Cái quái gì vậy!
Chẳng lẽ một tu võ giả bị coi thường như Hoành Luyện tông sư bây giờ đã trở nên bạo ngược như vậy rồi sao? Hắn thực sự có thể chịu được đòn tấn công biến hóa từ Hóa Cảnh sơ kỳ thành Hóa Cảnh đỉnh phong bằng sức mạnh của mình mà không cần tốn sức vậy sao?
Cmn!
Còn tu gì nữa, bọn họ sẽ lập tức chuyển sang tu Hoành Luyện tông sư để xem sau này ai có thể giết mình!
Thời khắc lịch sử này đã khiến cho đạo tâm của vô số tu võ giả sụp đổ như thể tất cả những kiến thức mà bọn họ tiếp thu mấy chục năm qua đều bị chó ăn.