Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu!
Không phải bản thân Uông Húc cũng là người như vậy sao?
Cho nên cho dù không thể trở thành bạn bè với Lục Vân, nhưng Uông Húc nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên được cái tên này đâu.
Uông Đào oán hận nói: “Thật sự là khó chịu quá mà, nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của Diệp Vô Địch, em chỉ hận không thể đè anh ta ra lột da rút gân tại đó! ”
Lúc trận đánh chấm dứt, Diệp Vô Địch dùng một vẻ mặt bỡn cợt đến nói với hắn ta: “Tôi đã sớm nói là anh rể tôi không chết được đâu, không chỉ không chết được, mà trong trận đấu vừa rồi anh rể tôi vẫn chưa phát huy được 1% thực lực nữa đấy.”
Chuyện này khiến Uông Đào tức giận cực kỳ, thế là sau đó hai người bọn họ lại lao vào cãi nhau kịch liệt như pháo nổ.
Vốn dĩ người bên cạnh định để yên cho hắn ta phát tiết bất mãn một chút, không hề quan tâm.
Nhưng nghe Uông Đào nói đến đây thì gương mặt Uông Húc đột nhiên lạnh lẽo, quát lên một tiếng: “Chuyện này dừng lại ở đây, nếu em còn dám gây sự nữa anh sẽ đánh gãy cái chân chó của em đấy! ”
Uông Đào co rụt cổ lại.
Đúng như người ta nói anh trai như cha. Trong suy nghĩ của Uông Đào, người anh trai uy nghiêm này còn đáng sợ hơn cha rất nhiều.
Trong khi đó.
Một lối ra khác của Võ Đấu Quán, vô số người dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo Lục Vân.
Hôm nay người thanh niên này đã triệt để làm thay đổi nhận thức của bọn họ về Hoành Luyện Tông sư, thì ra một cái mai rùa cũng có thể tu luyện đến mức cứng rắn cỡ bức tường thành như thế này.
Thậm chí còn có không ít người bắn ánh mắt sùng bái về phía hắn.
Giống như sự xuất hiện của Lục Vân đã mở ra cho bọn họ một con đường hoàn toàn mới, làm sau này bọn họ có thể hùng hồn nói với người lớn trong nhà, xem đi, Hoành Luyện Tông sư cũng có thể lợi hại như vậy, con muốn đi theo con đường Hoành Luyện Tông sư.
Dù sao thì.
Hoành Luyện Tông sư cũng mang theo hai chữ “Tông sư”, có đối đầu với võ giả dưới Hóa Cảnh vẫn có thể dư sức đánh đối thủ đo ván.
“Cậu Lục…”
Ngay khi Lục Vân đang tận tình hưởng thụ ánh mắt của người xung quanh thì Đinh Văn Hoành bỗng nhiên đi về phía hắn.
Đinh Văn Hoành tiêu sái bước đến trước mặt Lục Vân với nụ cười trên môi, trái ngược hoàn toàn với Đoạn Bằng đang bất mãn ở phía sau.
“Lục tiên sinh, tôi có một đề nghị, không biết cậu có thể cân nhắc không ?” Đinh Văn Hoành cười nói.
“Đinh tiên sinh, mời nói.”
“Tôi muốn thuê cậu đến học viện chúng tôi dạy.”
“Mời về tôi dạy?”
Lục Vân sửng sốt một lát.
Đinh Văn Hoành gật đầu, nói: “Đúng vậy, mời cậu đến học viện võ đạo kinh thành của chúng tôi giảng dạy, đây là cơ sở đào tạo nhân tài của Vũ Minh. Mục tiêu của chúng tôi là trăm hoa nở rộ. Hiện tại trên giảng đường vẫn còn trống một chỗ cho Hoành Luyện tông sư.”