Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 806



Chương 813

Hiển nhiên Doãn Phái đã nhìn thấy Lục Vân trong mộ viên, ông ta gầm lên: “Tên nghiệt chủng đó có tư cách gì mà vào mộ viên của nhà họ Doãn chúng ta? Có tư cách gì mà quỳ trước mộ của Thu Như?”

Vẻ mặt của Doãn Phái lập tức trở nên hung dữ, ông ta chuẩn bị lao vào mộ viên và giết chết Lục Vân.

Doãn Thu Thủy vội vàng ngăn cản ông ta, cầu xin sự thương xót: “Cha, người đáng chết chính người đàn ông đó chứ không phải Lục Vân. Lục Vân vô tội!”

“Vô tội?”

Doãn Phái khịt mũi lạnh lùng nói: “Làm sao hắn có thể vô tội chứ? Chỉ riêng việc trên người nó chảy dòng máu của người đàn ông đó thì nó đã không vô tội. Cha muốn nó phải đi xuống suối vàng bồi tội cho Thu Như!”

Doãn Thu Thủy lo lắng nói: “Đúng là hắn là con trai của người đàn ông đó, nhưng hắn cũng là cháu trai…”

“Im miệng! Cha không có đứa cháu trai như vậy!! Nó là một tên nghiệt chủng! Nó căn bản không đáng sống trên thế giới này!!!”

“Cha!”

Doãn Thu Thủy quỳ ‘bộp’ một tiếng trước mặt Doãn Phái, bà ấy vừa nói vừa khóc: “Đã nhiều năm như vậy rồi. Tại sao cha vẫn không chịu buông tay?”

“Đứng dậy!”

“Con không đứng! Nếu hôm nay cha cứ nhất quyết muốn giết Lục Vân, thì con sẽ quỳ ở đây cho đến chết. Cha giết con luôn đi!”

Nước mắt Doãn Thu Thủy không ngừng chảy.

Từ khi Lục Vân còn là một đứa sơ sinh, bà ấy đã biết rằng dù bà có cầu xin thế nào đi chăng nữa, cha bà cũng sẽ không thể nào chấp nhận cho hắn ở lại nhà họ Doãn được, cũng vì thế nên bà mới bí mật giao hắn cho một đạo trưởng.

Bà ấy không biết vị đạo trưởng kia đã đưa Lục Vân đi đâu.

Cho đến khi bà ấy biết được tin tức về Lục Vân, cũng là khi vụ cháy cô nhi viện Giang Thành đã xảy ra, lúc đó Doãn Thu Thủy có muốn cầu xin thay cho Lục Vân cũng muộn.

Cũng vì điều này mà bà ấy đã vô cùng đau khổ và tự trách bản thân vì không bảo vệ được đứa con của em gái.

Hôm nay.

Doãn Thu Thủy sẽ không bao giờ để bi kịch trước đó xảy ra một lần nào nữa.

Khi Doãn Phái nhìn thấy Doãn Thu Thuỷ quỳ trên mặt đất và nói bà sẽ chết theo nếu Lục Vân chết, ông ta lập tức trở nên vô cùng tức giận mà hét lên: “Đồ bất hiếu, mày đã quên Thu Như chết như thế nào rồi sao?”

“Con không quên, con chưa bao giờ quên dù chỉ một ngày…”

“Vậy thì mau ra khỏi đây, đừng ngăn cản tao giết chết tên nghiệt chủng đó!”

Doãn Phái quay lưng lại với Doãn Thu Thủy, chuẩn bị lao vào mộ viên với ý định giết người, thì ông ta đột nhiên nghe thấy Doãn Thu Thủy gầm lên: “Nếu cha muốn em gái chết không nhắm mắt thì cha hãy giết nó đi!”

“Cha nghĩ giết chết Lục Vân thì em gái thật sự vui vẻ sao? Sẽ không bao giờ! Em ấy chỉ hận cha thêm mà thôi! Em ấy chỉ cảm thấy cha không xứng đáng làm cha của em ấy!”