Chủ quán rượu nhanh chóng mang rượu lên, đây là loại rượu nồng độ cao do quán rượu của họ tự nấu và được đựng trong bình rượu nên không chỉ mạnh mà còn cực kỳ đắt tiền.
Vừa mở nắp bình rượu, hương thơm ngập tràn.
Thiên Huyền Tử nuốt nước bọt ừng ực.
Nhưng ông ấy không uống.
Bởi vì ông ấy biết Lục Vân có ý xấu.
Lúc này, Lục Vân chủ động múc một bát đầy đưa cho ông ấy và cười nói: “Sư phụ, tuy rằng người lừa gạt con nhưng dù sao người cũng là sư phụ của con, dạy con một thân đầy bản lĩnh như bây giờ. Con có thể cảm nhận được người không có ác ý với con, bình rượu này là lời tri ân của con với người.”
Khi còn ở đạo quán, Lục Vân biết lão gia hỏa này rất mê rượu, đặc biệt là rượu ngon.
Cứ nhằm thẳng vào điểm yếu mà công kích.
“Đồ đệ ngoan, ta cảm nhận được tấm lòng của con nhưng ta bỏ rượu từ lâu rồi.”
Thiên Huyền Tử nuốt nước bọt nói, ánh mắt không hề rời khỏi bát rượu.
“Thật sự bỏ rồi ạ? Vậy thì tiếc quá!”
Lục Vân ra vẻ thở dài tiếc nuối, quay sang nói với chủ quán: “Sư phụ của tôi đã bỏ rượu rồi, tôi có thể trả lại bình rượu này được không?”
“Vậy sao được!”
Sắc mặt của chủ quán chợt tối sầm lại: “Rượu này là bảo bối của quán chúng tôi. Nếu như không phải nhìn thấy sự hào phóng của hai vị thì tôi cũng không nỡ lấy ra. Rượu này một khi mở ra sẽ mất đi hương vị, không thể trả lại được!”
Nếu như không phải vừa rồi ông ta trông thấy Lục Vân lấy ra thẻ đen chí tôn của Thương hội Long quốc thì đã không lấy rượu ra để hai người nếm thử.
Lục Vân liếc nhìn Thiên Huyền Tử, nói: “Đáng tiếc quá, vậy ông đổ đi giúp tôi, tôi sẽ trả tiền!”
“Không được đổ!”
Nhìn thấy chủ quán sắp ra tay, cuối cùng Thiên Huyền Tử không ngồi yên được nữa. Ông ấy đứng dậy và ôm chặt lấy bình rượu, trừng mắt nhìn ông ta và nói: “Đây là lòng hiếu thảo của đồ đệ với tôi, làm sao có thể đổ đi được?”
“Ông không uống mà.”
“Ai bảo tôi không uống, tôi không thể nhấp một ngụm được sao?”
Thiên Huyền Tử lấy lại rượu từ chủ quán, sau đó cầm đũa nhúng vào bát và đưa vào miệng thưởng thức.
Thêm một đũa.
Lại thêm một đũa nữa.
Mười phút sau, Thiên Huyền Tử bưng bát rượu lên uống một ngụm lớn, nước mắt rơi xuống, xúc động nói: “Quả nhiên đồ đệ ngoan vẫn rất hiểu ta, rất hiếu thảo, vô cùng hiếu thảo…”
Thiên Huyền Tử uống liền mấy ngụm rượu mạnh, không biết có say hay không, dù sao cuộc trò chuyện cũng bắt đầu ngay lập tức, thở ra toàn mùi rượu và nói: “Đệ tử tốt, rất hiếu hảo, có vấn đề gì cứ hỏi thoải mái, sư phụ sẽ trả lời từng câu hỏi của con.”