Trong lòng mọi người đều khẽ thở dài, người đàn ông trung niên ngồi đối diện Lục Vân lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý là bảo hắn mau nói lời hay.
Lục Vân hiểu ý, lập tức nói: “Tôi không vẽ, dù sao vẽ ra cũng không khác gì tác phẩm của Vân Lộc đại sư.”
“…”
Người đàn ông trung niên đối diện suýt ngã quỵ.
Gỗ mục không thể đẽo!
Không cứu nổi đồng đội heo này!
Lần này chắc Tỉnh trưởng sẽ rất tức giận, sẽ biểu hiện ra mặt?
Mọi người cẩn thận nhìn về hướng Dương Chấn Nham, lại kinh ngạc phát hiện ông vẫn bày ra vẻ mặt quái lạ đó.
Quá quỷ dị.
Dương Chấn Nham nhìn chằm chằm Lục Vân một hồi, thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì thì đành dời mắt đi, trong lòng rất tiếc hận.
Đối với một người coi trọng người tài thì không thể đề cử nhân tài ra ngoài là một chuyện rất thất bại.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Vân thì rõ ràng là không muốn để lộ thân phận của mình, mà ông cũng không tiện nói ra kỳ thật Lục Vân chính là Vân Lộc đại sư vào lúc này.
Nếu làm như vậy thì ông không thể đạt thành hiệu quả mà mình mong muốn.
Dương Chấn Nham hy vọng là thả con tép bắt con tôm, thông qua dẫn dắt của mình để Lục Vân bước từng bước một để lộ thân phận của Vân Lộc đại sư, tốt nhất là vẽ một bức họa ngay tại chỗ.
Khi đám đồng nghiệp nhìn thấy bức họa này thì ai cũng hiểu ra.
Như vậy mới có thể đạt tới hiệu quả khiếp sợ lớn nhất.
Nhưng nếu thân phận này do Dương Chấn Nham nói ra thì sẽ giảm đi chút cảm giác.
Mọi người tiếp tục nói chuyện phiếm một lát, lần này Dương Chấn Nham không cố tình dẫn đường đề tài nữa mà trò chuyện một hồi lại tự nhiên nhắc tới Vân Thiên Thần Quân.
Tin tức Vân Thiên Thần Quân ngã xuống đang lan truyền khắp mọi nơi.
Người dân Long quốc dù là người thường hay tu võ giả đều sẽ nhắc tới một hai câu, trên mặt đầy vẻ đau thương.
Thần quân ngã xuống, tín ngưỡng sụp đổ.
Người dân Long quốc có bao giờ phải tuyệt vọng như vậy đâu?
Lục Vân thấy cảm xúc của bọn họ đột nhiên sa sút thì lạnh nhạt nói một câu: “Kỳ thật Vân Thiên Thần Quân ngã xuống cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Thần Quân ngã xuống chưa chắc không phải chuyện tốt?
Câu nói này của Lục Vân lập tức làm mọi người ở đây biến sắc, không sai, là biến sắc!
Đó là vị thần bảo hộ, là tín ngưỡng và kiêu ngạo của dân chúng Long quốc, hiện giờ Thần Quân ngã xuống làm mọi người ai cũng tiếc hận, cũng than thở, cũng thương tâm muốn chết.
Nhưng thanh niên tên là Lục Vân này lại dám nói Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt…
Hắn lập tức trở thành kẻ thù chung của dân chúng Long quốc, chết một vạn lần cũng không đủ rửa sạch tội danh này!