Hiện tại đa số bệnh viện sẽ có kết nối với trường y, trở thành bệnh viện phụ thuộc nên có không ít bác sĩ trong đó sẽ thường xuyên đi đến trường giảng bài.
Đại học Giang Nam không phải trường y, nhưng mỗi tuần sắp xếp một người qua đó giảng bài cũng không phải vấn đề lớn gì đối với bệnh viện trung y tỉnh.
Triệu Mặc làm phó viện trưởng của bệnh viện nên cũng có quyền lực này.
Lục Vân không thông báo trước với ai cả mà chỉ hỏi thăm Triệu Mặc, biết hôm nay có một tiết trung y nên hắn đã lặng lẽ đi tới đại học Giang Nam.
Nhưng khi nhìn thấy phòng học không có đến một phần ba người ngồi, Lục Vân lập tức lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Trong phòng học chỉ có một phần ba sinh viên, mà trong đó lại có một phần ba đang chơi điện thoại, một phần ba đang ngủ, số người thật sự nghe giảng bài ít ỏi không có mấy ai.
Đa số đều là tới kiếm tín chỉ.
Từ sau khi Lục Vân không tới đại học Giang Nam giảng bài thì lớp học trung y này lại rơi vào cục diện xấu hổ.
Những bác sĩ được Triệu Mặc sắp xếp lại đây giảng bài không có ai giảng sinh động thú vị bằng Lục Vân.
Sau mấy tiết thì số lượng sinh viên càng ngày càng ít.
Trường học muốn tránh tình huống xấu hổ là không ai đến học tiết sở thích này nên đã đưa nó vào hệ thống tín chỉ, nhờ thế mới giữ chân được một số sinh viên.
Chỉ là ngành học như trung y vốn đã buồn tẻ, nếu giảng bài không đủ thú vị thì dễ làm người ta mơ màng buồn ngủ.
Trước mắt chính là tình huống như vậy.
Người giảng bài là một người đàn ông cứng nhắc khoảng 30 tuổi, cứ đọc từng câu từng chữ y như giáo trình.
Anh ta chỉ đến để hoàn thành nhiệm vụ do phó viện trưởng giao cho nên giảng bài chẳng để tâm chút nào cả.
Lúc này anh ta đang giảng đến một khái niệm quan trọng trong trung y: Trì vị bệnh (Trị bệnh chưa có triệu chứng).
“Cổ nhân có nói: Thượng công trì vị bệnh, kiến can chi bệnh, tri can truyện tì, đương tiên thật tì; trung công trì vị bệnh, kiến can chi bệnh, bất hiểu tương truyện, duy trì can dã…”
Anh ta đọc nguyên văn y như trong sách cổ, sau đó lại phiên dịch một lần ra bằng tiếng phổ thông.
Tiếp theo anh ta trực tiếp cho qua nội dung này.
Lục Vân đứng ở cửa phòng học nghe rành mạch, trong lòng thầm thở dài một tiếng, đây mà là lớp sở thích trung y cái gì, rõ ràng là lớp thôi miên trung y.
Sức hút trước đó vất vả lắm hắn mới kiếm được xem như mất sạch.
“Không thể giảng bài như vậy được.” Lục Vân thật sự nghe không nổi nữa nên bước vào phòng học, chậm rãi mở miệng nói.
Các sinh viên mơ màng sắp ngủ trong phòng lập tức chấn động.
Giọng nói thật quen tai.
Họ quay đầu nhìn về hướng cánh cửa thì lập tức xao động lên.