Trần Túc chuẩn bị giới thiệu Lục Vân cho Simpson thật sự là có liên quan đến công việc.
Nhưng không phải như suy đoán của Simpson là Lục Vân muốn dựa vào ông ta để bước vào Hollywood, mà là muốn lợi dụng quan hệ của ông ta để liên hệ với vài minh tinh quốc tế.
Trần Túc lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: “Mr. Simpson, đó là một người bạn của tôi, anh ta là người không tồi, anh có thể gặp anh ta trước một lần, nếu cảm thấy bị mạo phạm thì thôi vậy.”
“Sao lại nói vậy chứ? Trần, anh là bạn của tôi, tôi nhất định sẽ gặp người được anh đề cử một lần.”
Tuy Simpson không muốn bàn chuyện công việc vào lúc này, nhưng Trần Túc là người bạn đạo diễn ít ỏi của ông ta ở Long quốc, tất nhiên không thể không nể mặt Trần Túc rồi.
Cùng lắm cứ lưu số của người nọ lại, về sau xem tình hình rồi liên hệ.
Trần Túc nói cảm ơn rồi gọi điện thoại nói chuyện này cho Lục Vân.
Rất nhanh Lục Vân đã chạy đến.
“Lục tiên sinh, vị này là người bạn ở Hollywood của tôi – Simpson. Mr. Simpson, vị này là Lục Vân.” Trần Túc giới thiệu.
Vốn dĩ Simpson đang không vui, gặp Lục Vân chỉ vì nể mặt Trần Túc thôi, nhưng vào thời khắc nhìn thấy Lục Vân đi tới trước mặt thì đôi mắt ông ta lập tức sáng lên.
Dáng người cao lớn, khí chất bất phàm.
Có một sự cao ngạo nói không nên lời, nhưng cái ‘Ngạo’ này không làm người ta khó chịu, ngược lại chỉ liếc nhìn một cái đã cảm thấy thanh niên này không tầm thường.
Simpson khó được mà chủ động duỗi tay ra và nói: “Lục, rất vui được quen biết anh.”
Lục Vân cười cười: “Vinh hạnh của tôi.”
Trần Túc thấy vậy thì hiểu ý cười, ông ta đã sớm đoán được bạn tốt của mình nhất định sẽ thưởng thức Lục Vân, bởi vì trên người Lục Vân có một khí chất rất độc đáo. Lúc trước ông ta cũng bị khí chất này làm chấn động.
“Hai người bàn chuyện đi, tôi qua bên kia ngồi một lát.” Trần Túc thức thời nói.
Hai người giao lưu một lúc, Simpson mới biết Lục Vân tìm mình không phải vì bước vào Hollywood mà là muốn ông ta làm người trung gian.
Simpson sảng khoái nói: “Ha ha ha, không thành vấn đề, Lục, tôi và anh nói chuyện rất hợp ý, tôi nhất định sẽ giúp chuyện này, nhưng tôi cũng có một thỉnh cầu.”
“Xin cứ nói.”
“Gần nhất tôi có quay một tác phẩm, trong đó có một chút nội dung về thần bảo hộ của Long quốc các vị…”
Ánh mắt Lục Vân lập tức đanh lại.
Hiện tại các nơi trên thế giới đều truyền tin Thiên Sáp Vương đã chết, không ít người vui sướng hả hê, CEO của tập đoàn ASG cũng như thế.
Lúc này Simpson nhắc tới thần bảo hộ của Long quốc, chẳng lẽ cũng muốn bỏ đá xuống giếng?
Hình như đã đoán được suy nghĩ của Lục Vân, Simpson vội vàng xua tay giải thích: “Lục, anh đừng hiểu lầm, tôi không có ác ý với Long quốc và Thiên Sáp Vương, ngược lại tôi còn rất kính nể anh ta.”
Simpson là người Mỹ, nhưng không phải tất cả người Mỹ đều vui sướng khi người gặp họa, cũng có rất nhiều người sùng bái Thiên Sáp Vương.
Lấy sức mạnh của một người mà gánh vác sự huy hoàng của cả giới tu võ Long quốc, nhân vật anh hùng như vậy chẳng phân biệt quốc tịch.