Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 887



Chương 894

Rất nhanh Tiêu Sách đã bảo chấp pháp giả phụ trách trông coi địa lao lui xuống, ông ta cũng đi ra ngoài, nơi này chỉ còn lại cha con Doãn Phái.

Trên người Doãn Phái mặc áo tù, gương mặt có vẻ càng già nua và tiều tụy.

Nhìn thấy Doãn Thu Thủy, Doãn Phái than thở một tiếng rồi nói: “Xin lỗi con Thu Thủy, là cha liên luỵ con.”

Doãn Thu Thủy lắc đầu rồi an ủi: “Cha, con không sao, cha cũng sẽ không có việc gì, Thiên Cô tướng quân đã ra mặt nói chuyện thay chúng ra, rất nhanh cha có thể đi ra ngoài rồi.”

“Thiên Cô tướng quân?” Doãn Phái hơi ngẩn ra.

Vì thế Doãn Thu Thủy thuật lại lời mà Tiêu Sách đã nói với mình cho ông ta nghe, ai ngờ Doãn Phái nghe xong thì càng cau mày chặt hơn.

Nhà họ Doãn từng có ân với Thiên Cô tướng quân?

Doãn Phái cũng không nhớ có chuyện này giống như Doãn Thu Thủy, trước kia bọn họ hoàn toàn không có qua lại gì với Thiên Sáp Điện, vậy thì ân huệ này từ đâu ra?

Thấy cha cũng không biết, Doãn Thu Thủy càng nghi hoặc, sau đó ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là vì Lục Vân?”

Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, nếu Thiên Cô biết quan hệ giữa hắn và nhà họ Doãn thì trợ giúp họ cũng bình thường.

Nhưng Doãn Thu Thủy không nghĩ rằng Lục Vân đã nói chuyện này cho Thiên Sáp Điện, bởi vì Lục Vân cũng vừa biết thân thế của mình cách đây không lâu.

Hơn nữa có một điểm đáng chú ý là, nếu Thiên Cô đã biết quan hệ giữa Lục Vân và nhà họ Doãn thì khi tới tìm Tiêu Sách, anh ta có thể nói Vân Thiên Thần Quân là cháu ngoại của Doãn Phái, mà không phải mượn cớ mình từng nhận ân huệ của nhà họ Doãn.

Điều này chứng tỏ Thiên Cô đang giấu giếm chuyện gì đó.

Doãn Thu Thủy trầm ngâm một lát, trong đầu bỗng hiện ra một suy nghĩ rất to gan, bà ấy nói: “Cha, con có cảm giác Lục Vân còn sống, nó nhất định đang mưu tính chuyện gì đó.”

Vừa nói ra câu này, cả bà ấy cũng khiếp sợ.

Lúc trước tất cả mọi người đã chứng kiến Vân Thiên Thần Quân chìm xuống theo hải đảo, sau đó những chuyện xảy ra đều được đưa tin, Vân Thiên Thần Quân đã chết.

Nếu Doãn Thu Thủy đoán đúng thì đây nhất định là một ván cờ rất lớn.

Một ván cờ đủ để đảo loạn tất cả thế lực tu võ giả trên thế giới!

Doãn Phái nghe thấy lời này thì thân thể cũng run rẩy dữ dội, nhưng rất nhanh ông ta đã quay lưng đi và nói: “Thu Thủy, con trở về đi, cha ở chỗ này cũng tốt, không cần đổi chỗ đâu.”

“Cha…”

“Cha bị trừng phạt đúng tội, nếu cháu ngoại thật sự còn sống thì làm phiền con chuyển lời với nó là mấy năm qua ông ngoại làm sai, bảo nó không cần thương hại cha.” Doãn Phái hổ thẹn trong lòng.

Từ khi bước vào địa lao này, ông ta đã không nghĩ tới chuyện đi ra ngoài.

Chỉ như vậy mới có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi mấy năm nay nay của ông ta.

Doãn Thu Thủy còn muốn nói cái gì đó, nhưng Doãn Phái lại vẫy vẫy tay ra hiệu bà ấy rời đi, ông ta không muốn nói nữa.

Doãn Thu Thủy chỉ có thể than nhẹ một tiếng.

Nếu như vậy có thể làm trong lòng cha dễ chịu một chút thì cứ chiều ý ông ta đi, dù sao hiện tại những người trong Võ Minh sẽ không làm khó cha nữa.