Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 900



Chương 908

Vì sao ông lại sinh ra ảo giác này?

Không có khả năng!

Đinh Văn Hoành liều mạng lắc đầu, còn chưa thật sự ra tay mà đã sinh ra một tia sợ hãi với thanh niên đối diện.

Điều này quá kỳ quái.

Lúc này Lục Vân lại chủ động bước ra một bước với vẻ mặt vẫn rất hờ hững, hắn từ tốn nói: “Đinh Văn Hoành, không phải ông muốn phế tay chân tôi sao, hiện tại Lục Vân này đứng trước mặt ông rồi, vì sao còn chưa ra tay?”

Hắn vừa nói vừa bước ra một bước, giọng điệu vẫn rất bình thản.

Nhưng một chuyện quỷ dị đã xảy ra.

Vào thời khắc Lục Vân bước lên phía trước thì Đinh Văn Hoành – Vị Tôn Giả vừa nhậm chức viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này lại vô thức lui lại một bước.

Đây là sự đè bẹp triệt để trên phương diện khí thế.

Mặc dù trên người Lục Vân không có chút khí tức dao động nào, nhưng sự bình thường đến cực hạn và vẻ hờ hững, tự tin thời khắc này của Lục Vân đã hình thành tương phản mãnh liệt làm Đinh Văn Hoành đứng đối diện cảm nhận được áp lực vô cùng to lớn.

Nhìn như không có khí thế, thật ra lại khí thế ngập trời.

Đùng!

Trong lòng Đinh Văn Hoành run rẩy, lại lui thêm bước nữa.

Đinh Văn Hoành liên tục lùi lại hai bước làm những người đang xem trò vui xung quanh đều ngây ra.

Rốt cuộc là sao thế này?

Một Tôn Giả lại bị một Hoành Luyện tông sư dọa lui sao?

Không hợp lý!

Thực sự quá không hợp lý!

Sắc mặt Lâm Kiến âm trầm đến cực hạn, ánh mắt âm u như kéo đầy mây đen, gã gầm thét một tiếng: “Đinh Văn Hoành, con mẹ nó ông chơi trò gì vậy hả?”

Gã không đối đầu trực diện với Lục Vân nên không cảm nhận được tâm tình của Đinh Văn Hoành, thấy ông ấy không đánh mà lui thì nghĩ là đầu óc ông xảy ra vấn đề.

Gã không nể mặt viện trưởng Võ Đạo Học Viện kinh thành này mà quát to.

Ai bảo cha của Lâm Kiến là hộ pháp mới nhậm chức nên gã có tư cách phách lối như vậy.

Đinh Văn Hoành cảm thấy mất mặt nên ánh mắt cũng trở nên hung ác, lập tức nói: “Cậu Lục, xin lỗi!”

Ông kiên định nói với mình vừa rồi đều là ảo giác, đều là mình tự dọa mình, thế là cưỡng ép cắn răng rồi chụp vào bả vai Lục Vân.

Khoảng cách giữa hai người không đến hai mét.

Thân thể Đinh Văn Hoành lóe lên, năm ngón tay rơi chính xác lên vai Lục Vân, căn bản không cho hắn cơ hội né tránh.

Hoặc có thể nói là Lục Vân hoàn toàn không muốn tránh.

“Nát!” Đinh Văn Hoành quát lên một tiếng rồi siết chặt ngón tay lại, chuẩn bị bóp nát xương bả vai của Lục Vân.

Suy xét đến Lục Vân là Hoành Luyện tông sư và muốn lấy lại mặt mũi đã mất lúc nãy nên Đinh Văn Hoành không nương tay chút nào mà tập trung tất cả sức lực lên năm ngón tay mình.