Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 907



Chương 920

Giáo viên ở nơi này có tu vi không khủng bố lắm, nhưng tri thức lý thuyết lại phong phú, có thể dựa vào tình trạng của mỗi học viên để lập nên kế hoạch huấn luyện riêng.

Tương tự như vậy, cho dù Lục Vân không phải Hoành Luyện tông sư mà là một Hóa Cảnh tông sư có thiên phú cực cao, nhưng cũng chỉ đại diện cho cá nhân hắn, bảo hắn đi chỉ đạo Long Diệc Tuyết huấn luyện thì hơi khó.

Trên mặt Long Diệc Tuyết hiện lên một tia lo lắng.

Lục Vân lại bình tĩnh như thường, liếc nhìn cô một cái và nói: “Thế nào, trách tôi sao?”

Long Diệc Tuyết cắn môi, suy tư một lát rồi lắc đầu và nói: “Không trách, cơ hội này vốn là Lục tiên sinh tranh thủ giúp tôi, nếu Học Viện Võ Đạo đuổi học tôi thì chỉ có thể trách tôi không có phúc nhận thôi.”

Lục Vân nghe vậy thì khẽ cười một tiếng và nói: “Là phúc hay họa thì còn quá sớm để kết luận, nói không chừng để tôi huấn luyện cho cô thì ngày nào đó những kẻ mà cô cảm thấy cao quý trịnh thượng kia sẽ biến thành con kiến dưới chân cô.”

Long Diệc Tuyết hơi kinh ngạc, không rõ hàm ý trong câu nói của Lục Vân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống đang nói đùa, ngược lại còn lộ ra tự tin mãnh liệt.

Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.

Long Diệc Tuyết tin.

Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: “Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?”

“Lâm công tử.” Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.

Người tới chính là Lâm Kiến.

Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.

Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?

Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.

Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như Trịnh Dương thành như vậy.

Nghi ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.

Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.

Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.

Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: “Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lộ!”

Anh Lục?

Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.

Lâm Kiến và Lục Vân thân với nhau như vậy từ khi nào, còn gọi hắn là anh Lục? Họ không phải là tình địch sao?

Lục Vân cười nói: “Ai, ẩn giấu lâu như vậy, không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện, được thôi, tôi ngả bài, tôi không phải một Hoành Luyện tông sư.”

“Anh Lục…” Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt chân thành mà nói: “Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh viện trưởng là tôi làm không đúng, hi vọng anh tha lỗi cho.”

“Ồ?” Lục Vân nhíu mày, nói: “Cớ sao Lâm công tử lại nói lời ấy, sao tôi nhớ lúc đó anh rất không cam tâm, còn hâm dọa muốn tìm tôi tính sổ mà?”