Lục Vân thấy Lâm Kiến muốn nói lại thôi thì thầm cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra dị thường gì.
Cảnh giới Lâm Kiến nghe được là cái Lục Vân muốn để gã nghe, loại vòng tay công nghệ cao này kiểm tra nội kình rất chính xác, nhưng lại không kiểm tra ra chân khí được.
Lục Vân muốn để nó thông báo bao nhiêu thì thông báo bấy nhiêu.
“Anh Lục, đợi lát nữa anh chuẩn bị dùng tay không săn giết đàn sói sao?” Lâm Kiến bỗng mở miệng hỏi.
“Tôi không quen dùng binh khí.”
“Để công bằng thì tôi cũng dùng tay không đi, đáng tiếc tôi còn cố ý mang đao Hàn Nguyệt này qua để rèn luyện đao pháp.”
Trong tay Lâm Kiến vẫn luôn cầm một thanh loan đao hình trăng khuyết có hoa văn tinh xảo, dường như cố ý khoe khoang trước mặt mọi người nên gã rút đao ra khỏi vỏ, để lộ ra thân đao rét lạnh sắc bén.
Vèo!
Lâm Kiến cầm chuôi đao đi qua một bên, không tốn chút sức nào đãchém một tảng đá thành hai mảnh, có thể thấy được mức độ sắc bén của nó cao đến mức nào.
“Nếu anh Lục không sử dụng binh khí thì tôi cũng không dùng đao Hàn Nguyệt này, tuy nói là thi đấu giải trí, nhưng cũng phải công bằng công chính, đúng không anh Lục?”
Lâm Kiến chỉ bày ra Hàn Nguyệt đao một chút, rất nhanh đã thu vào.
Cũng không biết gã muốn làm gì.
Lục Vân không biến sắc mà gật đầu và nói: “Lâm công tử là chính nhân quân tử, nếu như đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì chúng ta bắt đầu đi, thời hạn là hai mươi phút.”
Hai người nói xong liền đi vào sâu trong sân Tây Phong Liệp Lang.
Long Diệc Tuyết mờ mịt.
Hôm nay không phải mình tới tham gia thực huấn sao?
Không phải Lục tiên sinh nói muốn bảo vệ mình sao?
Sao đột nhiên lại bắt đầu thi đấu giải trí với Lâm Kiến vậy?
Long Diệc Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của hai người đã biến mất trong tầm mắt.
Trịnh Dương hỏi: “Cô muốn lập tức bắt đầu huận luyện thực chiến hay là chờ Lục Vân trở về?
Nếu như bắt đầu bây giờ, tôi dẫn cô đi đến khu vực ít sói để lập tức bắt đầu huấn luyện, nếu như muốn chờ Lục Vân thì đợi thêm hai mươi phút.”
Long Diệc Tuyết không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: “Tôi sẽ chờ Lục tiên sinh trở về!”
Từ khi Trịnh Dương nói để cô tới tham gia huấn luyện thực chiến thì Long Diệc Tuyết vẫn lo lắng bất an, vừa rồi Lục Vân ở bên cạnh còn đỡ, cảm giác đủ an toàn.
Nhưng Lục Vân vừa rời đi thì cô liền hoảng.
Đừng hi vọng xa vời Trịnh Dương sẽ bảo vệ mình, là bởi vì người này đứng đó nên Long Diệc Tuyết mới cảm thấy càng hoảng hốt.
Cô hi vọng Lục Vân tranh thủ trở về.
Trịnh Dương như đã sớm lường trước đáp án này nên cũng không thúc giục Long Diệc Tuyết, mà lạ thường là đợi cô thêm hai mươi phút.