Lão già Lão già Nam Ngư Quốc cũng hơi kinh ngạc, thấy Lục Vân may mắn thoát khỏi công kích của hắn mà còn dám đánh tới thì lập tức cảm thấy thằng ranh này nhất định điên rồi.
“Chết đi!”
Sao lão già Nam Ngư Quốc lại e ngại một Hóa Cảnh là hắn, lão lập tức trở tay đánh ra, nhưng một giây sau lão lại cảm thấy cần cổ mát lạnh, cả thế giới đột nhiên xoay tròn.
Hả?
Chuyện gì vậy?
Lão già Nam Ngư Quốc chưa kịp phản ứng là chuyện gì thì bỗng nhìn xuống thân thể không đầu phía dưới, đó không phải là của lão sao.
Lão bị một thanh niên Long Quốc Hóa Cảnh giết chết trong nháy mắt sao?
Đến chết lão già Nam Ngư Quốc vẫn không thể tin được.
Lục Vân lại tiêu diệt mấy người mới quay người chuẩn bị trở về chiến trường Hóa Cảnh, trong nháy mắt đi ngang qua một người Đông Dương có vết sẹo dài trên mặt thì linh hồn của ông ta đột nhiên run rẩy lên.
Người thanh niên vừa rồi…
Minh chủ Nakamura của liên minh Ninja cứng đờ vặn vẹo cổ một chút rồi nhìn về hướng thanh niên chạy đi, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Cảm giác này rất quen thuộc!
Ban đầu ở Liên minh Ninja, Nakamura đã được nhìn thấy gương mặt thật của Thiên Sáp Vương, có thể nói là ký ức còn khắc sâu.
Mà thanh niên vừa đi lướt qua kia lại mang đến một cảm giác quen thuộc cho ông ta, làm toàn thân Nakamura không khỏi run lên.
Ông ta nhìn qua hướng bên kia thì không thấy thanh niên đó nữa.
Chiến trường thực sự quá hỗn loạn, cộng thêm có mấy Tôn Giả Cảnh của Long Quốc công kích ông ta nên Nakamura cũng từ bỏ tìm kiếm bóng dáng của Lục Vân.
Ông ta an ủi mình rằng chỉ dáng dấp tương tự mà thôi.
Thiên Sáp Vương sẽ không nhàm chán đến mức này.
Chắc là không…
Trở lại chiến trường Hóa Cảnh, Uông Húc vừa đánh lui một đối thủ rồi kinh ngạc hỏi: “Anh Lục Vân, vừa rồi anh chạy đi đâu vậy?”
“Đi chiến trường kế bên dạo qua một vòng.”
“Chiến trường kế bên?” Uông Húc hơi sững sờ, lập tức lộ ra vẻ mặt quái lạ mà nói: “Anh cũng lớn gan thật, đi qua chiến trường Tôn Giả Cảnh dạo một vòng mà còn có thể sống sót trở về, bội phục.”
“May mắn thôi.” Lục Vân cười cười rồi trả lời.
Uông Húc không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục bảo Lục Vân làm tốt công tác phòng ngự, anh ta thì thoải mái cầm kiếm quét ngang, nghiễm nhiên đã trở thành bá chủ của chiến trường này.
Những Hóa Cảnh trong Liên minh Thí Thần Giả cũng thức thời, thấy hai người này phối hợp không nói lý như thế thì cũng không chịu xông lên nữa mà chạy hết ra những hướng khác.
Trận giao phong vẫn còn tiếp tục.
Mấy chục phút sau, liên minh Thí Thần Giả trở lại chân núi, đợt thế công đầu tiên của chúng đã thất bại.