Lục Vân lắc đầu như trống lúc lắc, nói đến đó thì ngậm miệng lại, bởi vì Vương Băng Ngưng đứng đối diện đã trừng lớn đôi mắt, gương mặt xinh đẹp cấp tốc đỏ ửng lên.
Hắn nói lỡ miệng rồi.
Trước đó có một đêm Vương Băng Ngưng đi ngủ mộng du nên trườn vào trong chăn của Lục Vân.
Đêm đó Lục Vân bị dày vò cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vương Băng Ngưng đã lặng lẽ rón rén rời đi, còn tưởng rằng Lục Vân không biết cô bị mộng du, hắn cũng ngầm hiểu mà không nói.
Nhưng nghe từ câu nói vừa rồi của Lục Vân có thể thấy được đêm đó hắn còn tỉnh táo!
Còn nói tay mình thích nắm bậy…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Băng Ngưng đỏ bừng lên, mặc dù cô là người thích nói bậy nhất trong tất cả các chị em, nhưng cũng chỉ giỏi cái miệng mà thôi
Nếu bàn về thực tiễn thì kém xa hồ ly tinh Liễu Yên và Sở Dao nhìn như không có tính uy hiếp nhất.
Cho nên giờ khắc này bị Lục Vân vạch trần chuyện đêm đó thì Vương Băng Ngưng lập tức đỏ bừng cả mặt, đêm đó cô thật sự nắm lấy thứ không nên nắm…
Vương Băng Ngưng chỉ xấu hổ một lát, sau đó thì thẹn quá hoá giận.
Cô thực sự chịu không được vẻ mặt gợi đòn của Lục Vân nên hét lên một tiếng: “A! ! ! Ánh mắt của em là sao, giống như chị cố ý muốn nắm vậy.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lục Vân trêu tức cười một tiếng: “Sáng nghĩ gì thì đêm mới nằm mộng chứ.”
“…”
Trong nhất thời Vương Băng Ngưng thật sự không phản bác được, cô khẽ cắn răng rồi nói: “Dù sao đã nắm rồi, đêm nay lại nắm một lần, ai bảo em giễu cợt chị!”
Nói xong, cô xốc chăn của Lục Vân lên rồi lập tức chui vào.
Lục Vân cũng nổi giận, gầm nhẹ một tiếng: “Chị gái, chị đang chơi với lửa đấy, có tin đêm nay em ăn chị luôn không.”
“Em được sao?” Vương Băng Ngưng nghiêng người sang nhìn Lục Vân, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Sau khi thân phận tu luyện giả của Lục Vân được phơi bày thì bọn người Vương Băng Ngưng cũng đã biết được khuyết điểm của thần công vô danh, nhưng các cô lại không biết chuyện đó chỉ là hiểu lầm.
Sở Dao không có ý tốt nói chân tướng cho các cô biết bởi vì làm như vậy có nghĩa là cô thừa nhận mình đã từng làm một số vận động cưỡi ngựa không thể miêu tả với Lục Vân.
Sắc mặt Lục Vân tái xanh.
Em được sao?
Em được sao?
Em được sao?
Đàn ông nào chịu nổi sự sỉ nhục này?
Lục Vân lập tức quyết định phải cho Vương Băng Ngưng một bài học, cả giận nói: “Dám nói em không được, hôm nay em cho chị biết kết cục khi dám khiêu khích em!”
Kẽo kẹt ——
Lục Vân đang muốn trừng phạt Vương Băng Ngưng thì cửa phòng bỗng bị người ta đẩy ra lần nữa, chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ thò vào, kinh ngạc nói: “A? Đã có người vào rồi sao?”
Khi thấy rõ người nằm trên giường là Vương Băng Ngưng thì Liễu Yên Nhi lập tức ‘A’ một tiếng: “Hóa ra là em tư, không sao, chơi chung luôn đi!”
Liễu Yên Nhi rất tự giác mà đi vào rồi trở tay đóng cửa phòng lại, sau đó không có ý tốt nhìn Lục Vân, liếm khóe môi đầy quyến rũ.