Lục Vân chạy ra khỏi phòng khách thì lập tức cưỡi lên thần khí là chiếc xe đạp 28 thanh của mình rồi lao đithật nhanh trong màn đêm.
Đích đến: Hạnh Lâm Đường.
Vừa rồi Diệp Khuynh Thành nói Lâm Thanh Đàn nghiên cứu phương thuốc mới nên mới ở lại Hạnh Lâm Đường, nhưng trực giác nói cho Lục Vân biết không đơn giản như vậy.
Hắn phải đi đến Hạnh Lâm Đường nhanh nhất có thể.
Cách rất xa Lục Vân đã cảm nhận được một luồng dao động khí tức mãnh liệt.
Là Thanh Đỉnh trong thân thể của Lâm Thanh Đàn.
Người bình thường và tu võ giả không thể phát giác loại dao động khí tức này, nhưng tu luyện giả lại cảm thấy nó cực kỳ chói mắt như một ngọn đèn sáng trong đêm tối.
Lục Vân đã từng khuyên Lâm Thanh Đàn rằng tốt nhất đừng tuỳ tiện để lộ ra bảo vật kia, nếu không dễ trêu chọc họa sát thân.
Lâm Thanh Đàn cũng không phải loại người không hiểu chuyện.
Nhưng giờ phút này, cái Thanh Đỉnh kia lại phóng ra khí tức rõ ràng như thế, chứng tỏ thân thể Lâm Thanh Đàn nhất định đã xuất hiện vấn đề gì rồi.
Cổng của Hạnh Lâm Đường đã bị khóa trái từ bên trong.
Lầu hai là nơi Lâm Thanh Đàn thỉnh thoảng ở lại nghỉ ngơi.
Lục Vân nhảy lên, trực tiếp tháo cửa sổ lầu hai ra rồi nhảy vào, quả nhiên liếc một cái đã thấy Lâm Thanh Đàn nằm co ro trên giường, trên mặt đầy vẻ đau đớn.
Mà bên cạnh giường có một cái Thanh Đỉnh đứng sừng sững đang phát ra tia sáng quỷ dị.
“Chị Thanh Đàn!” Trông thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn co ro trên giường, Lục Vân vội vàng chạy tới ôm cô vào lòng.
Ngón tay hắn đè lên mạch tượng của cô.
Mạch tượng của Lâm Thanh Đàn cực kỳ bất ổn, khi thì chậm chạp như dòng nước róc rách, khi thì kịch liệt như chuông đồng đập loạn, hết sức kỳ quái.
“Tại sao lại như vậy?” Lục Vân bỗng nhíu mày, nhìn thoáng qua Thanh Đỉnh bên giường rồi rơi vào trầm tư.
Giọng nói yếu ớt của Lâm Thanh Đàn vang lên: “Em trai… Mấy ngày gần đây đêm nào vào thời gian này chị cũng không khống chế nổi cái đỉnh đó…”
Mỗi lần đến thời điểm này, đan điền của cô cũng đau nhức kịch liệt, Lâm Thanh Đàn bất đắc dĩ mới lấy Thanh Đỉnh ra ngoài.
Không chỉ như thế mà Thanh Đỉnh luôn toả ra một luồng sáng thăm thẳm, Lâm Thanh Đàn cảm thấy đầu đau nhức kịch liệt như có người nào nói chuyện trong đầu cô, nhưng lại mơ hồ không rõ, căn bản không biết đối phương đang nói cái gì.
Vì không để cách chị em lo lắng nên mấy ngày nay Lâm Thanh Đàn luôn viện cớ nghiên cứu thuốc mới mà ở lại Hạnh Lâm Đường một mình chịu đựng đau đớn.
Lục Vân rất đau lòng, nhưng hắn cũng không có kinh nghiệm về tình huống này.
Đây là đau đớn do pháp bảo gây ra, hoàn toàn không giống với tật bệnh bình thường dẫn đến.
Lục Vân chỉ có thể thử châm cứu cho Lâm Thanh Đàn để làm dịu đau đớn, nhưng mà tác dụng không lớn, đầu Lâm Thanh Đàn vẫn đau như bị xé rách.