Họ đến từ Côn Luân, trong máu có sự kiêu ngạo không gì sánh bằng, từ trước đến nay không để những người tu luyện bên ngoài vào mắt.
Lục Vân giết Lăng Phong làm Mộc Bình rất khó chịu, nhưng cũng chưa quyết định muốn Lục Vân lấy mạng đền mạng, điều làm bà ta thật sự dâng lên sát khí là do vừa rồi mình chủ động báo tên họ tông môn ra mà Lục Vân lại lờ đi, thật sự quá mất mặt.
Mặt mũi của Mộc Bình quan trọng hơn mạng của Lăng Phong nhiều.
Sát ý tuôn trào.
Ánh mắt Lục Vân phát lạnh, thật vất vả mới đè nén được cảm giác hung ác xuống mà lại bị khơi gợi lại khi Mộc Bình phóng thích sát ý, tâm tình của hắn rất bực bội.
“Lão yêu bà, bà lấy tự tin từ đâu ra mà cho rằng nhất định có thể giết được tôi?” Lục Vân không chút khách khí mà mắng lại.
Người của Đan Dương Tông này cũng thật khôi hài, nói chuyện giết người đoạt bảo vật mà khí thế hùng hồn như thế.
Trước đó Lăng Phong cũng như thế, hắn ta nhìn trúng Ngự Linh Thần Kiếm của Lục Vân trên Thiên Sáp Phong rồi nói thẳng chờ hoàn thành nhiệm vụ thì hắn ta sẽ tìm Lục Vân lấy kiếm.
Hiện tại lại trưởng lão Mộc Bình vừa xuất hiện cũng thế, giật đồ mà ăn nói đương nhiên như thể Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh chính là của họ vậy.
Quá vô liêm sỉ.
Lục Vân thầm mắng trong lòng.
Câu ‘Lão yêu bà’ của Lục Vân làm sắc mặt Mộc Bình lập tức khó coi tới cực điểm.
Bà ta là phụ nữ, còn chưa đến năm mươi tuổi mà lại bị người ta mắng là lão yêu bà, làm sao có thể không tức giận?
Điều này càng khiến Mộc Bình kiên định muốn giết chết Lục Vân.
Vụt!
Mộc Bình quả quyết ra tay, chân khí hóa thành một cầu vồng bắn ra trong hư không rồi lao thẳng tới chỗ Lục Vân.
Vào thời khắc này, khí tức hung ác trong cơ thể Lục Vân càng trở nên nồng đậm.
Mắt hắn cũng hơi đỏ lên, hắn không tránh mà đạp mạnh xuống làm thân thể bắn ra như đạn pháo.
Oanh!
Lục Vân giơ song quyền lên đập nát cầu vồng do chân khí của Mộc Bình cô đọng thành, khí thế không chút suy giảm tiếp tục lao về phía trước, trong nháy mắt đã đến trước mặt Mộc Bình.
“Tự tìm đường chết!” Mộc Bình hừ lạnh một tiếng, cũng không kinh ngạc chuyện Lục Vân có thể đánh nát cầu vồng chân khí của mình, bởi vì nó chỉ là một đòn công kích mang tính dò xét thôi.
Khi đối mặt với kẻ địch, không ai vừa ra tay đã dùng hết toàn lực, trừ phi là muốn đánh bất ngờ tập kích đối phương.
Mộc Bình khinh thường làm như thế.
Chủ yếu là Lục Vân còn chưa đủ tư cách để bà ta sử dụng thủ đoạn như vậy.
Thấy Lục Vân không biết sống chết xông lên, khóe miệng Mộc Bình hiện lên một nụ cười lạnh, điểm một ngón tay ra như đoản kiếm sắc bén doạ người ra khỏi vỏ.
“Huyền Ngọc Chỉ!” Mộc Bình quát lạnh một tiếng, trên ngón tay nhìn như mềm mại mảnh khảnh lại điên cuồng tràn ra chân khí hùng hồn giống như biển cả sôi trào.