Công pháp Lục Vân tu luyện thành công khơi gợi hứng thú của Công Tử Vũ.
Mặc kệ Mộc Bình và Công Tử Vũ nghĩ thế nào, dù sao tâm tình lúc này của Ông Lão Quỷ rất khó chịu, thật là chó chết, cứ tiếp tục như vậy thì không còn mặt mũi gì nữa rồi!
“Quỷ Kiếm Thập Nhất!”
Ông Lão Quỷ không bận tâm nhiều nữa mà gầm thét một tiếng, trường kiếm sau lưng gào thét lao ra, lơ lửng trên đỉnh đầu lão rồi hội tụ kiếm thế điên cuồng.
Đây là kiếm pháp tông môn của Quỷ Kiếm Tông, tổng cộng có mười ba thức, Ông Lão Quỷ đã tu luyện đến thức thứ mười một, là thủ đoạn công kích mạnh nhất hiện giờ lão nắm giữ.
Hai lần thất bại liên tục làm Ông Lão Quỷ mất hết kiên trì, cho nên không định lãng phí thời gian với Lục Vân nữa mà trực tiếp tung ra sát chiêu mạnh nhất.
“Tao xem thằng chó chết mày có chết không!”
Ánh kiếm rét lạnh chiếu rọi lên mặt Ông Lão Quỷ, khiến gương mặt vốn khô gầy của lão trở nên càng quỷ dị mấy phần.
Sau một tiếng gào thét, kiếm trên đỉnh đầu Ông Lão Quỷ bỗng huyễn hóa thành mười một kiếm ảnh, mỗi một kiếm ảnh đều mang theo sát ý vô cùng kinh khủng.
Lục Vân nhìn mười một kiếm ảnh kia với ánh mắt lấp lóe.
Quả nhiên kiếm pháp là thứ rất thú vị.
Mặc dù lão đạo sĩ sư phụ giao Ngự Linh Thần Kiếm cho Lục Vân, nhưng căn bản không truyền thụ kiếm pháp, tựa như chưa từng truyền cho hắn bất kì võ kĩ nào vậy.
Võ kỹ còn đỡ, Lục Vân ỷ vào thần công vô danh bá đạo của mình, chỉ cần cảnh giới ngang hàng thì bất kỳ võ kỹ nào cũng bị nó nghiền nát bằng bạo lực.
Nhưng lúc này trông thấy Ông Lão Quỷ thi triển ra kiếm pháp lại làm Lục Vân hơi rung động.
Một kiếm biến thành mười một kiếm, hơn nữa mỗi một kiếm đều khủng bố như vậy, xem ra kiếm pháp cũng gia tăng thực lực rất nhiều.
Lục Vân đột nhiên muốn học kiếm.
Có lẽ là do trong lòng bàn tay hắn thu gom được hai kiếm ý kinh thiên khiến hắn sinh ra cảm giác hào hùng ‘Tôi cũng làm được’.
Chờ mong ngày nào đó hắn cũng có thể tự lĩnh ngộ kiếm pháp, ngưng luyện ra loại kiếm ý kinh khủng kia.
Ông!
Suy nghĩ của Lục Vân bay xa chốc lát, mười một kiếm thế trên đầu Ông Lão Quỷ đã triệt để hoàn thành ngưng tụ, sát ý ngập trời trút xuống.
Trong chốc lát, trong tay Lục Vân xuất hiện một tia sách màu đỏ, đó chính là Ngự Linh Thần Kiếm.
“Tôi cũng có kiếm, nhưng tôi không biết kiếm pháp, chỉ đơn thuần hiếu kì là một kiếm tôi chém lung tung ra có thể chống đỡ được kiếm pháp khí thế ngập trời của ông không.” Lục Vân vừa cười vừa nói, đồng thời dặn dò Lâm Thanh Đàn tránh xa một chút.
Cảnh này làm Ông Lão Quỷ cảm thấy hắn ngông cuồng đến cực hạn.
Một kiếm chém lung tung ra mà vọng tưởng ngăn cản được Quỷ Kiếm Thập Nhất của lão?
Không phải hắn đang mơ mộng hão huyền đó chứ!
“Vậy mày đi hỏi câu trả lời của Diêm Vương đi, đồ —— chó! !”
Ông Lão Quỷ lại mắng to một tiếng đồ chó rồi ngang nhiên phát động sát chiêu, mười một ánh kiếm cùng gào thét chém xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào Lục Vân.