Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 992



Chương 1013

Em biết các chị nhất định đang khen em đẹp trai trong phòng, muốn khen thì khen trước mặt nè, em cũng không chê cười mấy chị đâu, có cần lén lén lút lút vậy không?

Lục Vân đang suy nghĩ vớ vẩn.

Lúc này Vương Băng Ngưng đột nhiên nhào ra từ phía sau ghế sô pha, nhân lúc Lục Vân không chú ý mà hôn lén một cái thật nhanh lên mặt hắn.

Lục Vân không né tránh, chủ yếu là do lười tránh.

Vương Băng Ngưng đánh lén thành công thì đắc ý nói: “Hắc hắc, Tiểu Lục Vân, em né đi chứ, em tiếp tục né đi, sao em không nói có lỗi với chị vợ năm của em đi?”

Lục Vân liếc mắt: “Nhàm chán.”

Nhàm chán?

Vương Băng Ngưng lập tức nổi giận, dữ dằn nói: “Bản tiểu thư hôn em mà em dám nói nhàm chán, chị thấy em muốn lên trời rồi Tiểu Lục Vân.”

Lục Vân không rảnh để ý.

Vương Băng Ngưng không buông tha mà quấn lấy Lục Vân và nói: “Nói xin lỗi chị mau lên!”

Sao lại phải xin lỗi chị chứ?

Em sai chỗ nào?

Lục Vân không biết phải nói gì, nghĩ thầm không biết cô nàng này lại phát điên cái gì, dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện nên hắn chịu thua: “Thật xin lỗi, chị tư.”

Mặc kệ hắn sai hay không thì cứ xin lỗi là được, dù sao sinh vật như con gái không biết nói đạo lý gì cả.

“Tăng thêm chữ vợ vào nữa!” Vương Băng Ngưng không hài lòng, lập tức chống nạnh nói.

“…”

“Có chịu thêm không?”

“Thật xin lỗi, chị vợ tư.” Lục Vân lười so đo với cô nàng này nên đành chiều theo cô.

Vương Băng Ngưng nhăn cái mũi ngọc tinh xảo lại: “Hừ, vậy còn tạm được, đúng rồi, chị cả và chị hai đâu, vừa rồi rõ ràng chị trông thấy họ ở trong phòng khách mà?”

Lục Vân bất đắc dĩ liếc về hướng phòng của Diệp Khuynh Thành.

Vương Băng Ngưng nhìn theo ánh mắt Lục Vân, trông thấy cửa phòng đóng chặt thì lập tức lộ ra nụ cười mập mờ và nói: “Chị hiểu chị hiểu, ban ngày ban mặt mà đóng chặt cửa như vậy, hai chị ấy đang chơi gì vậy.”

Nói xong cô lập tức hoạt bát đi qua gõ cửa một cái.

“Ai vậy?” Diệp Khuynh Thành mở cửa ra, thấy là Vương Băng Ngưng thì đột nhiên túm cô đi vào, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại, tiếp tục chặn Lục Vân ở bên ngoài.

“…”

Rồi đó, hiện tại biến thành ba người chơi với nhau.

Ba người ngồi trong phòng một thời gian, Diệp Khuynh Thành nói lại những lời vừa nói với Lâm Thanh Đàn cho Vương Băng Ngưng lần nữa.

Lúc đi ra, tâm tình của Vương Băng Ngưng cũng trở nên vô cùng phức tạp.

Lâm Thanh Đàn thì đi đến bên cạnh Lục Vân rồi ngồi xuống, nói: “Em trai, chị quyết định gia nhập Đan Dương Tông, chúng ta dành thời gian đi đến Côn Luân đi!”

Lục Vân nhìn Diệp Khuynh Thành một cái, đã đoán được nhất định là Diệp Khuynh Thành làm công tác tâm lý cho cô, vì thế gật đầu nói: “Em sẽ đi đi theo chị cả hành trình.”

Kỳ thật hắn cũng ủng hộ quyết định này của Lâm Thanh Đàn, dù sao đây là một cơ duyên to lớn.