Một đám tiểu hài tử cười cười nói nói đi tới hoa viên Mạc gia, ở đó có một nha hoàn và một gã sai vặt đang làm việc, lúc này trời dừng đổ tuyết, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, làm cho nền tuyết trong sân càng thêm chói mắt.
Triệu Tương Nghi ở một bên đánh giá mấy hài tử này, rất nhanh nắm được tính tình từng người.
Bùi Tử Quân tất nhiên là không cần phải nói, tiếp xúc qua vài lần, lúc này gặp lại, vẫn như cũ, hoạt bát, hiền lành, ổn trọng, hiểu chuyện. Chỉ là trải qua chuyện lần trước, có thể nói Triệu Tương Nghi lúc này khó mà sinh ra được hảo cảm với hắn.
Còn Mạc Thiếu Kỳ mới quen, tính tình đương nhiên hoàn toàn trái ngược với
Triệu Hoằng Lâm và Bùi Tử Quân, Bùi Tử Quân tuy rằng cũng năng động, thế nhưng không giống như loại năng động ở Mạc Thiếu Kỳ, Triệu Tương Nghi có đôi khi cũng hoài nghi Mạc Thiểu Kỳ có đúng hay không quá hiếu động, chỉ thích chơi đùa, còn ra vẻ mình rất có bản lĩnh, Triệu Tương Nghi thấy thế, trong lòng không ngừng mà chảy mồ hôi.
Nhìn ca ca cũng đang im lặng mà quan sát Mạc Thiểu Kỳ, nói vậy ca ca cũng suy nghĩ giống nàng đi.
Còn Mạc Nhã Như, đại tỷ của Mạc Thiểu Kỳ, lớn hơn nhưng rất là đoan trang ổn trọng, lời nói cùng việc làm đều nhẹ nhàng như nhau, hắn là Trần thị đem tiêu chuẩn của một tiểu thư khuê các giáo dưỡng con gái rồi, nàng ta cùng đường tỷ Triệu Tương Liên của Triệu Tương Nghi tuổi cũng xấp xỉ, nhưng ngôn hành (lời nói + cử chỉ] thì ổn trọng, ưu nhã hơn Triệu Tương Liên nhiều.
Nhưng cũng bởi vì vậy, Triệu Tương Nghi không dám cùng Mạc Nhã Như thân cận nhiều, người như thế không nên tiếp cận quá nhiều, e rằng chỉ có lần này tiếp xúc với nhau, về sau sẽ chẳng có cơ hội gặp mặt, hay nhất chính là cách xa nàng ta càng xa càng tốt.
Trong hoa viên Mạc gia, hạ nhân đã sớm đắp xong nhiều người tuyết, quả nhiên là nhiều người làm việc càng nhanh, người tuyết lớn, nhỏ đều xếp thành một hàng, tổng cộng có sáu người tuyết, đứng trang nghiêm như là binh sĩ đang xếp hành.
Bùi Tử Quân dọc theo đường đi chỉ ngượng ngùng cười không nói chuyện, nguyên nhân hẳn là Triệu Hoằng Lâm đối với hắn sinh ra cảnh giác, Triệu Tương Nghi đối với hắn lạnh nhạt.
Cuối cùng buồn rầu, hắn căn bản không biết vì sao lại như thế, rõ ràng trước kia rất vui vẻ mà, sao bây giờ hai huynh muội lại đối xử như người xa lạ với hắn như vậy.
Chờ đến được chỗ tập trung, Mạc Thiểu Kỳ giống như người lớn bắt đầu nói quy tắc trò chơi.
Triệu Tương Nghi lại tiếp tục tích đồ mồ hôi, thiên à, hài tử ở đây đều lớn hơn hắn ... Hắn cư nhiên mặt không đỏ tim không đập chỉ vào từng người mà ra lệnh, còn nói cái gì mà sợ họ không hiểu nên giải thích tỉ mỉ, làm như hắn là lão nhân gia đã trải qua sự đời vậy.
Triệu Tương Nghi nhìn cảnh này chỉ đành lắc đầu cười.
Mạc Thiểu Kỳ nói quy tắc trò chơi rất là giản, bọn họ năm người, hiện tại hai người làm thành một đội nhỏ, sau đó chia ra đứng hai bên người tuyết, song phương đối diện nhau giằng co, bắt đầu dùng quả cầu tuyết ném đối phương... Cuối cùng xem người nào chịu không nổi, người nào lợi hại hơn mà phán xét.
Cái trò chơi này rất ngây thơ, trò ném tuyết này nói ra rất đơn giản, nhưng Mạc Thiểu Kỳ này lại nói dài dòng đến nỗi nước miếng văng tung tóe, rất hưng phấn, làm như rằng cái trò chơi này là do hắn nghĩ ra vậy, mà hắn lại giống như cho rằng mình rất giỏi khi nghĩ ra trò này.
Có điều những người còn lại không có ai phản đối, nhất trí địa đồng ý, tiếp theo chính là vấn đề phân nhóm.
Triệu Hoằng Lâm đương nhiên phải cùng Triệu Tương Nghi chung một đội, điều này nhóm Mạc Thiếu Kỳ cũng không có dị nghị, nhưng vấn đề nằm ở chỗ Bùi Tử Quân, Mạc Thiểu Kỳ chỉ nghĩ đơn giản rằng Bùi Tử Quân ở bên đội nào cũng giống nhau mà thôi, đều không giúp được gì nhưng Triệu Tương Nghi lại thận trọng chú ý đến thần tình biến hóa trên mặt Mạc Nhã Như.
Chỉ thấy Mạc Nhã Như cúi đầu, sắc mặt dần biến hồng, cũng không biết là do trời lạnh hay là do duyên cớ gì khác, sau đó lại thấy nàng ta cố gắng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân cười ưu nhã: "Tử Quân ca ca, chúng ta đừng ở đây chơi nữa, toàn là trò chơi bạo lực, muội thấy hoa mai bên kia đã nở rồi, hay là chúng ta vào đình ngồi thưởng mai đi?"
Bùi Tử Quân cũng muốn như vậy, nhưng khi nhìn thấy hai huynh muội Triệu Tương Nghi ở đây, liền lưu lại chơi trò ném tuyết, cho nên rất uyển chuyển từ chối lời mời của Mạc Nhã Như: "Không được rồi, huynh muốn ở lại chơi ném tuyết với mọi người."
Mạc Nhã Như không tin được vào lỗ tai mình, kinh ngạc nhìn Bùi Tử Quân, nàng trăm phần trăm còn cho rằng Bùi Tử Quân sẽ đồng ý lời đề nghị của nàng, mà bây giờ lại thấy hắn không chút suy nghĩ mà cự tuyệt, mắt đỏ lên, hàng lệ chực chờ như muốn chảy xuống, bộ dáng này nhìn qua rất là đáng yêu.
"Được rồi, hai người đi đi, một mình đệ đã có thể đối phó được hai người họ." Mạc Thiểu Kỳ tràn đầy tự tin nhìn hai huynh muội Triệu gia, rồi liếc sang nhìn Triệu Tương Nghi, ý nói rằng nàng không phải là đối thủ của hắn.
Triệu Tương Nghi dựa theo tình hình, nói một vài câu mà hài tử hay nói, nếu còn bộ dáng bình tĩnh này chắc chắn khiến người ta sinh nghi, vì vậy gia bộ không phục nói: "Ai nói, ca ca của ta rất là lợi hại, lát nữa sẽ ném tuyết cho ngươi tè ra quần luôn."
"Ơ, dã nha đầu" Mạc Thiểu Kỳ thấy thế muốn mắng nhưng chỉ mắng một câu, còn cố ý giơ nắm đ.ấ.m lên thị uy, Triệu Tương Nghi đối với động tác như vậy quen rồi, mấy đứa con nít hay thích làm ra bộ dáng hung dữ để che giấu sợ hãi của mình.
Thấy vậy, Triệu Tương Nghi thầm tha thứ cho hành động nhỏ này của Mạc Thiểu Kỳ, kỳ thực hắn cũng thật đáng yêu.
Bùi Tử Quân thấy bộ dáng tức giận của Triệu Tương Nghi, không khỏi thấy nở nụ cười, tâm nói nàng vẫn giống như trước, một chút cũng không thay đổi, trái lại càng thêm năng động.
Mạc Nhã Như theo ánh nhìn của Bùi Tử Quân, ngừng lại trên người Triệu Tương Nghi cũng bất khả tư nghị, tay nhỏ giấu trong tay áo siết chặt khăn tay lại, sau đó nhẹ nhàng buông ra, cuối cùng hít một hơi thật sâu, lắc đầu nhỏ giọng nói: "Làm sao có thể..."
"Ta quyết định cùng nhóm với Hoằng Lâm bọn họ." Bùi Tử Quân bỗng nhiên đứng ra cười nói một câu.
Lời nói này lần thứ hai làm cho Mạc Nhã Như chấn kinh, tâm vừa buông lỏng bỗng nhiên giống như bị ai đó đánh vào, bàn tay lần nữa nắm chặt khăn tay, hàm răng vì ẩn nhẫn mà cắn thật chặt.
"Ta không đồng ý." Triệu Hoằng Lâm đột nhiên kéo Triệu Tương Nghi ra sau lưng từ chối, "Ta và Tương Nghi cùng một đội là tốt rồi, không cần thêm người nữa đâu."
"Vì sao?" Bùi Tử Quân vạn phần ủy khuất nhìn Triệu Hoằng Lâm, lại giống như cầu cứu nhìn Triệu Tương Nghi, "Muội muội Hoằng Lâm, muội nói một câu đi, ta không có nói cái gì mà, rốt cuộc là vì sao vậy, rõ ràng trước kia rất vui, sao bây giờ hai người nhìn thấy ta lại bày ra vẻ mặt đó?"
"Các ngươi... Biết nhau?" Giọng nói này là của Mạc Nhã Như, mang theo vài phần kinh ngạc, nhưng cũng vài phần đố kị không phát hiện ra.
Bùi Tử Quân không có trả lời Mạc Nhã Như, chỉ gật đầu thừa nhận, sau đó nhìn hai huynh muội Triệu gia.
Triệu Hoằng Lâm giờ khắc này không có tâm tư muốn chơi đùa nữa, vì hắn biết, lần gặp lại Bùi Tử Quân sẽ có quang cảnh này. Chỉ cẩn trọng nắm c.h.ặ.t t.a.y Triệu Tương Nghi, đi tới trước mặt Bùi Tử Quân.
"Muốn biết vì sao?" Giọng nói của Triệu Hoằng Lâm dần trở nên lạnh lẽo, Mạo Nhã Như thấy thế liền trốn đằng sau lưng Bùi Tử Quân, chỉ thấy Triệu Hoằng Lâm cười lạnh nói, "Đi về hỏi cha mẹ ngươi đi, đừng ở trước mặt bọn ta bày ra cái bộ dáng không biết này, nếu không phải đề nghị của ngươi, cha mẹ ngươi sẽ nghe theo ư?"
"Ngươi, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu." Bùi Tử Quân ăn ngay nói thật, lúc này hắn quả thật rơi vào trong sương mù.
"Ca ca, hay chúng ta đi thôi?" Triệu Tương Nghi lắc lắc tay Triệu Hoằng Lâm, nàng không muốn phí sức dây sưa với họ nữa, dù sao đây cũng là địa bàn nhà họ, đến lúc mọi chuyện vỡ lở ra, sẽ không tốt cho hai huynh muội nàng, cho Triệu Tín Lương, còn có nguồn tiêu thụ sau này của hương liệu trong nhà nữa, đều là bất lợi.
Triệu Hoằng Lâm đương nhiên hiểu mức độ lợi và hại trong chuyện này, vì vậy chỉ trừng mắt nhìn Bùi Tử Quân, sau đó nắm tay tiểu muội rời đi.
Nhưng Bùi Tử Quân chạy đến ngay lại, kéo tay áo Triệu Hoằng Lâm hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì a, nói rõ ràng lại đi, vạn nhất có hiểu lầm chúng ta ở đây giải quyết hiểu lầm không tốt sao?"
Triệu Hoằng Lâm chán nản, xoay người đẩy Bùi Tử Quân ra, Bùi Tử Quân lúc này ngã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, Mạc Nhã Như thấy thế sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội đỡ Bùi Tử Quân, xác định Bùi Tử Quân không có việc gì, mới thờ phào nhẹ nhõm, sau đó tức giận nhìn Triệu Hoằng Lâm: "Ngươi sao có thể tùy tiện đánh người hả." Cuối cùng, còn xoay người sang chỗ khác nhỏ giọng nói:
"Ta biết mà, dân quê làm gì có giáo dục chứ, nhìn qua thì có vẻ ưu nhã, kỳ thực đều là giả bộ thôi." Giọng nói chứa đựng sự khinh miệt không nhỏ.
Không khéo chính là, lời này lại bị Triệu Tương Nghi vốn bất thiên bất ỷ [công minh] nghe xong, lập tức đáp trả lại: "Ngươi mới là người giả bộ đấy, từ đầu đến cuối đều là giả bộ."
Mạc Nhã Như không ngờ Triệu Tương Nghi có lá gan lớn dám mắng mình như vậy, còn mắng đến nỗi hùng hùng khí thế, sau cũng không có sợ, chỉ là chán nản không biết làm sao, liền bày ra cái bộ dạng ủy khuất nhìn Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ, ý bảo bọn họ giúp mình.
Nhưng hai người bọn họ một đang chìm trong lời nói mới một nửa của Triệu Hoằng Lâm, không thể lý giải được chân tướng để hóa giải hiểu lầm, một chính buồn bực nhìn nhóm người này, còn tùy tiện nói một câu, rốt cuộc có chơi ném tuyết nữa không?
Mạc Nhã Như càng tức giận muốn điên lên, nhưng ngại vì hình tượng tiểu thư khuê các, chỉ có thể cắn chặt hàm răng, siết khăn tay không nói.
Triệu Hoằng Lâm cũng không tính toán chi với Mạc Nhã Như, chỉ lạnh lùng nhìn Bùi Tử Quân nói: "Ngươi thật không biết? Vậy được, chúng ta qua bên kia, ta cho ngươi biết nguyên nhân."
"Không nên đi" Mạc Nhã Như đột nhiên cất giọng hét to một tiếng, mọi người lập tức cả kinh, nàng thấy mình luống cuống, vội nắm chặt khăn tay, khôi phục lại bộ dạng tiểu thư khuê các như trước, nhỏ giọng nói cho Bùi Tử Quân biết: "Huynh mà đi theo, đến lúc đó không ai giúp đỡ huynh, không chừng hắn lại ra tay với huynh thì ..."
"Vậy thôi đi, Tương Nghi, chúng ta đi." Triệu Hoằng Lâm không đợi Mạc Nhã Như nói xong, chỉ cười trào phúng nắm tay tiểu muội rời khỏi.
Bùi Tử Quân thấy thế, không quan tâm mà đi theo, mặc cho Mạc Nhã Như khuyên như thế nào cũng không nghe, cuối cùng chỉ còn Mạc Nhã Như ở lại bực mình mà giậm chân tại chỗ.
Mạc Thiểu Kỳ nhàm chán chạy lại hỏi một câu: "Đều đi hết rồi sao? Không chơi nữa? Sao chỉ còn mình ta một mình chơi thế này? Đại tỷ, tỷ chơi ném tuyết với đệ không? Chúng ta kêu mấy tên sai vặt khác chơi cùng."
"Đệ chơi một mình đi" Mạc Nhã Như hờn dỗi nói, sau đó nhấc váy đi về đại sảnh.
Đi mấy bước, dừng chân lại bình ổn tâm tình, rồi khôi phục bộ dáng tiểu thư khuê các...Có điều, lúc nhìn về phía Triệu Tương Nghi bên kia, căm hận đền cắn răng nghiến lợi.