Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 131: Nhâm thị đi khuyên



Trời dần sáng.

Tia sáng đầu tiên chiếu lên người Nhâm thị, Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn chằm chằm, phảng phất như trong một phút đó nàng nghĩ Nhâm thị chính là tiên nữ.

"Trước ăn chút gì đó lót dạ đi, đại phu đã nói cô hơn hai ngày chưa ăn gì, cứ như vậy sẽ không tốt." Nhâm thị thấy ngây người Tề Uyến Dao ngây người, chỉ cười rồi bảo A Bình đem đồ ăn lên.

Tề Uyển Dao nhìn thấy nhiều món ăn tinh xảo đặt ngay trước mặt, không hề động dung.

Nhâm thị thấy thế khuyên nhủ: "Nếu như cô muốn làm cái người hèn nhát, khiến cho những người quan tâm đến cô, tin tưởng cô phải vì cô mà khóc lóc, đau khổ cả đời, cũng giống như chuyện đêm qua vậy, cho dù tự sát có thành công, cô có thể đến nơi thanh bình, bình yên không quan tâm tất cả.

Nhưng những người bên cạnh cô sẽ không có như vậy, họ sẽ vì cô mà thương tâm cả đời, đau lòng vì cô, nhớ đến cô, sẽ tự trách bản thân, hối hận vì không coi chừng cô.

"Nhưng nếu như, cô muốn dựa vào năng lực của mình để giải quyết mọi chuyện..." Nhâm thị cầm đũa, nhét vào tay Tề Uyển Dao, "Tốt nhất là ăn thật ngon, dưỡng tốt thân thể, sau đó cố gắng quên hết tất cả chuyện trong quá khứ, nghĩ về tương lai tốt đẹp mà đi tới."

"Ta như vậy...còn có tương lai sao." Tề Uyển Dao thấp giọng lẩm bẩm, Nhâm thị nghe thấy lông mày nhíu lại.

"Ăn đồ ăn trước đi, nước mắt không giải quyết được vấn đề đâu." Nhâm thị khuyên nhủ, gắp một ít đồ ăn cho Tề Uyển Dao.

Có thể vì đã lâu lắm rồi chưa ăn gì, bây giờ đồ ăn ngon ở trước mắt, nhưng dạ dày không thể tiếp nhận nhiều đến vậy, Tề Uyển Dao chỉ uống một chén cháo hương.

Lúc A Bình đem đồ ăn dọn xuống không nhịn được khuyên Tề Uyển Dao: "Cô nương, cô nhìn chính mình đi cô sẽ thấy mình còn tốt cỡ nào, cũng đừng có nghĩ luẩn quẩn trong lòng nữa, trên đời này còn có nhiều người bất hạnh hơn cô, không phải vẫn còn sống rất tốt sao?" Dứt lời, A Bình nhìn thoáng qua Nhâm thị, sau đó thớ dài lui ra ngoài.

"Nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi." Nhâm thị vỗ vỗ vai Tề Uyển Dao.

"Ngài nói, không thể trốn tránh..." Tề Uyển Dao nằm xuống nỉ non nói, "Mà ta không tìm ra được một tia dũng khí để giải quyết vấn đề này..."

"Cô có thể nói với ta." Nhâm thị nhìn Tề Uyển Dao, nàng nguyện ý giúp đỡ những người bất hạnh, nhất là nữ tử.



"Có thể sao?" Tề Uyển Dao nằm ở trên giường, hai hàng nước không nói trước chảy ra, "Vì sao ta không gặp ngài sớm một chút.." Giọng nói nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

"Bình tĩnh một chút rồi nói cho ta biết." Nhâm thị trong lòng không đành, nhưng không có rơi lệ. Ma61 y6 năm nay, tính tình Nhâm thị cương liệt nên dần biến mình thành nữ nhân thiết huyết.

"Ư... Tiểu cô nương tối hôm qua còn ở đây không, ta, ta muốn gặp." Tề Uyển Dao hạ quyết tâm, mở mắt thật to nhìn Nhâm thị nói.

Trong mắt Nhâm thị lộ ra tia thỏa mãn cùng vui sướng, chỉ thấy Nhâm thị hướng ngoài cửa nói: "A Bình, gọi Triệu tiếu thư đến đây."

Không bao lâu, Triệu Tương Nghi vội vã chạy tới.

Vừa vào cửa, bước chân dừng lại, không dám đi về phía trước một bước, sợ khi chạy đến phía trước, sẽ làm cho Tề Uyển Dao bị thương.

Tề Uyến Dao nhất định là gặp qua chuyện gì đó rất khủng khiếp, cho nên không muốn đối mặt với nàng, không muốn thừa nhận quá khứ tốt đẹp trải qua cùng nàng, chính là sợ những điều tốt đẹp trong quá khứ sẽ làm cho chính Tề Uyển Dao nghĩ đến chuyện thê lương đã xảy ra.

"Tương Nghi..." Tề Uyển Dao run run nói ra hai chữ, "Tương Nghi là muội sao? Muội đã trưởng thành... Trở nên đẹp hơn, ta là Uyễn Dao tỷ tỷ của muội đây..." Tề Uyển Dao nói từng chữ một, Triệu Tương Nghi cảm thấy chính nàng đã làm cho vết thương lòng của tỷ tỷ này rách ra, rất là đau, nhưng tỷ ấy vẫn miễn cưỡng cười với nàng.

"Uyển Dao tỷ tỷ" Triệu Tương Nghi nước mắt tràn mi ra, chạy về phía Tề Uyển Dao bên này, ôm tỷ ấy lại, khóc lóc.

Nhâm thị vui mừng nhìn hai tiểu cô nương, sau đó tách hai người ra, cũng nói với Triệu Tương Nghi: "Coi chừng al2m đau tỷ tỷ con đấy, trên người tỷ tỷ còn thương tích, mới vừa bôi thuốc."

Triệu Tương Nghi lúc này mới cẩn thận dè dặt đứng dậy.

"Tương Nghi, muội hình như sống rất tốt." Tề Uyển Dao mỉm cười nói, trong mắt thỉnh thoảng có nước mắt chảy ra, trong giọng nói không giấu được một tia chúc mừng.

Triệu Tương Nghi nghe vậy, trong lòng cảm thấy đau. Kỳ thực nàng và Tề Uyễn Dao không cùng cảnh ngộ, nhưng hết lần này đến lần khác, Triệu Tương Nghi cảm thấy có chút xíu hổ thẹn, cuộc sống của Tề Uyển Dao không tốt bằng nàng, mà nàng lại rất hạnh phúc mà hưởng thụ, điều này làm cho nàng cảm thấy tự trách, cùng chút xấu hổ.

"Uyển Dao tỷ tỷ, tỷ..." Triệu Tương Nghi thốt ra, nhưng ngừng lại, nàng muốn hỏi, cũng không dám hỏi.



Tề Uyển Dao dựa thân thể ngồi dậy, sau khi ổn định thân thể xong, thở ra một hơi thật dài, sau đó mới nhìn Triệu Tương Nghi: "Tỷ, tỷ không có gì đáng nói, cuộc sống ngày càng tệ, người không giống người, quỷ không giống quỷ."

Đây không phải là Tề Uyến Dao mà nàng biết.

Tim Triệu Tương Nghi như bị ai đó nhéo một cái, cảm giác đau đớn không tên làm nàng khó xử. Dường như rất giống với năm ấy, khi nhìn thấy tiểu cô cô Triệu Nguyệt Cầm cũng trải qua bi thống như vậy, cái loại tâm tình này mặc dù trải qua nhiều lần nhưng vẫn làm cho nàng thấy khó chịu.

"Cho nên hãy nói cho bọn ta nghe mọi chuyện đã xảy ra, bọn ta sẽ giúp cô, nguyện ý giúp cô thoát khỏi thống khổ đó." Nhâm thị rất là chân thành tha thiết nhìn Tề Uyến Dao.

Nếu như vậy chuyện như vậy phát sinh ở trên người người khác, Triệu Tương Nghi nhất định sẽ không để ý đến, lời nói của Nhâm thị như là người tỷ tỷ tri tâm muốn biết chân tướng, muốn dùng tình thương của mình để trị liệu ho những người bị tổn thương tâm lý.

Nhưng bây giờ chuyện này lại phát sinh trên người Tề Uyển Dao, Triệu Tương Nghi không có tâm tình tình đi nghĩ những chuyện khác.

Tề Uyển Dao nặng nề mà nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt chảy ra, rơi trên tay, làm lòng nàng ấy lạnh lẽo: "Xin lỗi, ta bây giờ không muốn nhắc đến chuyện này, ta muốn ngủ một chút."

"Vậy cô nghỉ ngơi đi." Nhâm thị cũng không ép nàng ấy.

"Uyển Dao tỷ tỷ... Tỷ, cũng đừng nghĩ đến..." Triệu Tương Nghi thực sự không dám nói tiếp, rất sợ lúc mình nói ra sẽ làm Tề Uyển Dao lại có ý niệm tự sát trong đầu, mâu thuẫn tâm lý làm cho nàng nói lắp.

Tề Uyển Dao lắc đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười trên mặt: "Ta sẽ không, sẽ không cô phụ tấm lòng của mọi người đã quan tâm đến ta."

"Ừ" Triệu Tương Nghi nặng nề mà gật đầu, "Nghĩ như vậy là tốt, bọn muội sẽ là thân nhân của tỷ, sau này nhà của muội chính là nhà của tỷ, Sẽ không để tỷ cô đơn một mình nữa đâu."

"Tỷ hiểu..." Tề Uyển Dao một lần nữa nằm xuống, nhắm hai mắt lại, ngủ thật say, nhìn bộ dáng của nàng ấy, xác định rằng rất mệt nên ngủ say.

Triệu Tương Nghi theo Nhâm thị ra khỏi sương phòng, trong lòng vần có chút áy náy, sau khi đi ra, Triệu Tương Nghi xin Nhâm thị: "Sư phụ, sư phụ cho con vào trong phòng với tỷ ấy đi, con thật không yên lòng, vạn nhất tỷ ấy lại..."

"Sẽ không." Nhâm thị lắc đầu, "Sư phụ cam đoan với con, cô nương này sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó nữa đâu."