Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 163: Cuộc sống của huynh, ta không thể làm bẩn nó được



"Sao lại nhìn ta?" Triệu Tín Lương dừng lại không nói nữa, thấy Nhâm thị không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt này giống như muốn nhìn thấu hắn vậy.

Nhâm thị cười, bỏ bát canh giải rượu xuống, lắc đầu: "Không phải, chẳng qua là cảm thấy mỗi lần trò chuyện với huynh xong, ta đều nghĩ thoáng hơn?

Nếu có thể gặp người đàn ông này sớm hơn một chút, trước năm mười tám tuổi thì tốt biết mấy.

Hôm nay gặp gỡ, thời điểm sai mà thân phận cả hai cũng bất đồng, cuộc sống của huynh ấy đơn giản mà đẹp đẽ, mặc dù gian khổ nhưng vẫn cố gắng vươn lên, con đường đời đầy mưa gió chẳng qua là điểm tô cho cuộc sống tươi đẹp này của huynh ấy thôi.

Cho nên, nếu đã chắc chắn, cũng nên kết thúc tránh làm nhiễu loạn cuộc sống yên tĩnh của huynh ấy.

"Ha hả." Triệu Tín Lương hơi xấu hổ cười vài tiếng, sau đó khóe miệng lộ ra một tia cười khổ, "Thật ra ta không phải là người thích giảng đạo lý, ta nói mấy điều này với nàng, là thật tâm quan tâm mới nói."

"Ta luôn tin tưởng những điều tốt đẹp về hôn nhân, nhưng từ khi mẹ đứa nhỏ bỏ nhà chạy theo người khác, ta không còn dám tin vào tình cảm giữa nam nữ." Triệu Tín Lương hít một hơi thật sâu, đã lâu lắm rồi hắn không có nhắc lại chuyện cũ.

"Nàng biết không, lúc xưa ta cực kỳ yêu quý mẹ tụi nhỏ, mặc dù nàng ấy không phải là người kiên nhẫn." Khoé miệng Triệu Tín Lương xuất hiện ý cười, nhưng có vẻ miễn cưỡng, "Ta biết nàng ấy thích tính toán, không thích làm việc nhà, hơn nữa lòng dạ còn hẹp hòi, tóm lại nàng ấy có rất nhiều khuyết điểm. Khi đó cha mẹ tìm cho ta cửa hôn sự này, mà tuổi ta cũng không còn nhỏ, cha mẹ làm chủ, mà nàng ấy tư sắc không tệ, dáng người cũng tốt, nên lập tức ấn định cửa hôn sự này cho ta, không bao lâu thì đón người vào cửa. Hai vợ chồng bọn ta quen biết nhau dưới tình huống như thế đấy, cho nên nàng ấy vào cửa không lâu, những khuyết điểm dần lộ ra hết, cha mẹ ta liền thấy hối hận. Cũng giống như nàng, người đã vào cửa, mặc dù không hài lòng, nhưng vẫn phải nuôi, chứ không phải là không ly hôn được, mà là phu thê với nhau phải có sự bao dung, thông cảm, không thể động một chút là đòi ly hôn, cũng không nên đem hôn nhân xem là trò đùa được."

"Cho nên huynh tiếp tục sống tiếp với nàng ấy, là vì muốn thay đổi suy nghĩ của nàng ấy ư?" Nhâm thị nói xong, nụ cười cứng lại, nhìn Triệu Tín Lương, "Không thể không thừa nhận, huynh thật sự là người cha tốt, người chồng tốt."

"Ta còn cho rằng nàng ấy còn thấy đủ, sẽ cảm kích, một ngày nào đó sẽ thấy được giao phó cả đời mình cho ta là rất tốt." Triệu Tín Lương chậm rãi nhớ lại, "Sau đó bọn ta có Hoằng Lâm, ta càng cảm thấy có hi vọng hơn với cuộc sống của ta và nàng ấy, thế nhưng tính tình nàng ấy dần thay đổi, ngược lại còn quá quắt hơn so với trước, vì con, tuy ta có chút thất vọng với nàng ấy, nhưng vẫn cố giữ vững quan hệ vợ chồng hài hòa."

"Cho đến khi Tương Nghi được một tuổi, tính tình nàng ấy thay đổi hoàn toàn.

Lúc trước nàng ấy dù có cố ý gây sự với người nhà của ta, nhưng vẫn giữ đúng mức, sẽ không đem mọi chuyện làm lớn. Thế nhưng, nàng ấy bắt đầu đi khắp nơi thêu dệt chuyện, mơ hồ muốn cả nhà ta ghét bỏ nàng ấy, đem nàng ấy đuổi ra khỏi nhà, để đạt được mục đích này, chuyện gì nàng ấy cũng sẽ làm, dần dần, ngay cả ta cũng bắt đầu không thể chịu đựng nổi nàng ấy nữa. Hai năm qua, nàng ấy ngày càng quá phận, cả nhà ta ngoại trừ ta, không ai chịu được tính kiêu ngạo của nàng." Triệu Tín Lương cúi đầu, không bao lâu lại ngẩng đầu lên.

"Lúc trước ta không rõ vì sao tính tình của nàng ấy lại thay đổi như thế, bây giờ suy nghĩ lại, ta muốn bật cười. Có thể, lúc ấy nàng ấy đã có tâm muốn vứt bỏ ta và các con rồi. Bởi vì nàng ấy đã gặp một nam nhân tốt hơn, cho nên tâm không còn đặt trong nhà nữa, đương nhiên sẽ nghĩ cách bỏ đi, vì thế mới làm cái chuyện vô tình đó, không một chút suy nghĩ, nàng ấy căn bản không muốn cho mình một con đường lui, bởi vì nàng ấy không muốn quay lại đây một lần nữa."



"Năm ấy Tương Nghi ba tuổi, ước chừng ý định này đã có từ bốn năm trước rồi, nàng ấy đột nhiên bỏ trốn cùng người khác, cái gì cũng không mang theo, ngay cả ngọc bội ta mua tặng nàng ấy cũng không mang theo, hắn là lúc đó nàng ấy rất vui, cho nên không muốn mang theo những món đồ không đáng tiền này."

"Nếu ta là huynh, ta sẽ không những chuyện vĩ đại như vậy, bỏ đi thống hận trong lòng, đem toàn bộ tâm tư đặt lên trên bọn nhỏ." Nhâm thị bỗng nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Triệu Tín Lương.

Rồi nói đùa: "Có điều nữ nhân kia đúng là có mắt không tròng, một nam nhân tốt ở trước mặt, cũng không biết quý trọng, nếu là ta..." Nói được một nửa, Nhâm thị không nói tiếp, chỉ lúng túng cười, mặc dù ngoài mặt trấn định, nhưng tâm đã sớm rối loạn, cuối cùng chỉ qua loa nói: "Xin lỗi, ta say.."

"Thật ra..." Triệu Tín Lương cúi đầu xuống, giọng nói nhỏ đến mức đáng thương, hơn nửa ngày cũng không nói ra được nửa câu.

Nhâm thị thấy thế ngắt lời: "May mà huynh không tin tưởng về tình yêu nam nữ nữa, đây là chuyện tốt, cũng tránh bị tổn thương lần thứ hai, huynh cũng có thể chuyên tâm chiếu cố đến bọn trẻ và hai lão nhân gia."

"Không phải, ta... Thật ra.." Triệu Tín Lương sầu mi khổ não nói, lông mày nhíu chặt lại, cuối cùng lẩm bẩm một câu, Thật đáng chết, nói cái gì vậy, cả một câu cũng không thể nói ra."

"Triệu lão bản, cám ơn bát canh giải rượu của huynh, bây giờ ta cảm thấy tốt hơn nhiều, thực sự cảm ơn huynh, hai mươi tháng bảy năm nay, bởi vì nói chuyện với huynh, ta cảm thấy khá hơn rất nhiều." Nhâm thị cảm thấy tinh thần phấn chấn, nghiêm túc nhìn Triệu Tín Lương nói, trên mặt còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Triệu Tín Lương biết, Nhâm thị nói như vậy, chính là không muốn nói về chuyện này nữa.

Hắn không phải là người biết ăn nói, vì thế không biết nói gì hơn, chỉ có thể đứng dậy, nhìn Nhâm thị cười nói: "Nàng không có việc gì là tốt rồi, ừ, nghỉ ngơi thật tốt, ta đây không quấy rầy nàng nữa."

Nhâm thị gật đầu, lần thứ hai nói tiếng "Cảm ơn".

Chờ Triệu Tín Lương đi rồi, cánh cửa sương phòng một lần nữa đóng lại, Nhâm thị vô lực dựa vào trên ghế, miệng vẫn lẩm bẩm: "Một lần cuối cùng, ngày hôm nay như vậy, coi như là ta phóng túng một lần cuối vậy, qua ngày mai, huynh vẫn là Triệu lão bản, còn ta là bà chủ của Như Ý phường, từ nay về sau, ta mong huynh có thể tiếp tục cuộc sống đơn giản tốt đẹp kia, mà cuộc sống của ta đã dừng lại vào ngày hai mươi tháng bảy của bốn năm về trước."

Qua ngày hôm sau, Nhâm thị thực sự bắt đầu xa lánh Triệu Tín Lương, ban đầu Triệu Tín Lương còn chưa phát hiện, bởi vì sau ngày hai mươi tháng bảy ấy nói chuyện với nhau, Triệu Tín Lương còn cảm thấy quan hệ giữa mình và Nhâm thị hình như càng tiến thêm một bước, điều này làm cho tâm hắn không khỏi xao động.



Vì vậy, khi Nhâm thị đột nhiên tìm cách lảng tránh, khiến cho Triệu Tín Lương có chút không thích ứng được, cũng có chút không dám tin, không hiểu.

Hắn còn muốn tìm cơ hội gặp Nhâm thị để nói chuyện lại, nhưng Nhâm thị vừa thấy muốn tránh còn không kịp, căn bản không cho hắn cơ hội để nói chuyện với nhau, Triệu Tín Lương thấy mình thật thất bại.

Một người mỗi ngày vui vẻ đều hiện ra trên mặt, đột nhiên lại trầm ngâm, tâm sự nặng nề.

Triệu Tín Lương khác thường, quan hệ của hai người lúc đó có chút kỳ lạ, đương nhiên là không qua nổi mắt Triệu Tương Nghi, Triệu Tương Nghi còn chưa từng thấy qua phụ thân có lúc mất hồn mất vía như thế, mặc dù trước đây Lã thị bỏ trốn theo người ta, nhưng phụ thân rất nhanh xốc lại tinh thần, làm như không có chuyện gì xảy ra, hơn nữa càng về sau phụ thân cũng không có bộ dạng chán nản, cũng không có biểu hiện muốn nhắc lại chuyện cũ, ngoại trừ chuyện nàng bất tính.

Bây giờ, rốt cuộc vì cái gì mà phụ thân lại đột nhiên trở nên ảo não như thế?

Tuy rằng Triệu Tương Nghi không rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng tin chắc rằng, bộ dáng này của phụ thân hơn phân nửa là liên quan đến Nhâm thị. Ngày ấy phụ thân vì bảo vệ Nhâm thị mà bị thương, điều này làm cho Triệu Tương Nghi thêm xác định, phụ thân và Nhâm thị trong lúc đó khẳng định có gì rồi.

Triệu Tương Nghi vẫn rất kính nể và yêu quý cha mình, nếu cha đã tìm được mùa xuân thứ hai, Triệu Tương Nghi vui mừng còn không kịp nữa là, nàng còn sợ phụ thân sẽ lãng phí cả cuộc đời ấy chứ.

Nói đi nói lại, so với Lã thị thì Triệu Tương Nghi càng mong Nhâm thị sẽ là mẹ của mình hơn, thứ nhất Lã thị, người này là một kẻ cực kỳ ích kỷ, bỏ chồng ném con không nói, còn xúi giục nhà mẹ đẻ đến ép đòi hưu thư, hơn nữa cuộc gặp gỡ vào tháng giêng năm đó ở trấn Thanh Hà, Triệu Tương Nghi không thể nào quên được, tất cả ấn tượng về Lã thị, Triệu Tương Nghi tuyệt đối không muốn nhắc đến nữa.

Huống chi, ấn tượng của Lã thị trong ký ức của Triệu Tương Nghi cũng chỉ ngắn ngủi mấy tháng, phần lớn đều là hồi ức không tốt, đối với Triệu Tương Nghi mà nói, Lã thị ngoại trừ việc sinh nàng ra, việc nuôi dạy căn bản là con số không, Triệu Tương Nghi trước kia không có sinh ra ở đây, chỉ là một linh hồn xuyên đến đây nên không có nhớ đến công ơn sinh dưỡng của Lã thị, cho nên đối với Triệu Tương Nghi mà nói, Lã thị có cũng được không có cũng được, đồng thời còn để cho nàng cực kỳ căm hận, vì vậy muốn nàng gọi Lã thị là mẫu thân căn bản là không thể.

Nhưng Nhâm thị lại khác à nha.

Nhâm thị kiên cường quả cảm, Nhâm thị là một nữ đương gia tài giỏi, cũng làm cho Triệu Tương Nghi thật sâu bội phục, còn có, những ngày học tập cùng với Nhâm thị, có đôi khi Nhâm thị sẽ biểu hiện giống như người ở kiếp trước của Triệu Tương Nghi, đều là nữ cường nhân, năng lực vô hạn, gợi lên ký ức xa xưa trong Triệu Tương Nghi, vì vậy Nhâm thị đã lấy được lòng tin của Triệu Tương Nghi rồi.

Nếu như Nhâm thị thật có thể cùng phụ thân kết làm phu thê, Triệu Tương Nghi sẽ là người đầu tiên chúc mừng hai người họ.

Thế nên, bây giờ phụ thân suốt ngày sầu mi khổ não, càng làm cho Triệu Tương Nghi thêm quyết tâm muốn làm tiểu hồng nương, đứng ra se duyên cho hai người nọ, bằng không dựa vào phụ thân ngốc nghếch của nàng, đến nói cả lời yêu với Nhâm thị cũng không dám, thì biết khi nào mới có thể nắm được tâm của Nhâm thị đây....