Triệu Hữu Căn và Bùi Tử Quân đến khiến cho sự lo lắng ngày thường của cả nhà dần biến mất, trên mặt Triệu Tín Lương rốt cuộc cũng khó khăn nở ra nụ cười.
Triệu lão gia tử cực kì hưng phấn, nghĩ đến mấy ngày nay thu hoạch lúa ngoài ruộng cũng không sai biệt lắm, liền không cho mấy nhi tử đi ra ngoài ruộng làm việc tiếp, chỉ phân phó Triệu lão nhị đến đầu thôn mua thịt và đậu hũ về làm thêm đồ ăn, mặc khác sai Triệu lão tam đào hũ rượu đã chôn dưới vườn rau năm trước ra một vò!
Mấy vò rượu kia phần lớn là dùng vào đêm 30 tết, hoặc khi nào trong nhà có việc vui như việc trọng đại mới mở ra uống, Dương thị thấy Triệu lão gia tử quá cao hứng, lại có chủ ý muốn động đến những vò rượu kia, miệng không khỏi lầu bầu tùy tiện nói: "Cha, ngài không có hồ đồ chứ, những vò rượu kia rõ ràng là để dành cho Nguyệt Cầm khi lập gia đình mới dùng mà, dùng rất nhiều cân gạo nếp ủ đấy! Nếu lúc này đem ra uống sạch thì phải cất công ủ lại lần nữa, thật lãng phí lương thực à..." Nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng nhỏ dần bởi vì Triệu lão gia tử dường như dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn Dương thị.
Triệu Hữu Căn nghe thấy được lời này, không khí nhất thời trở nên có chút xấu hổ.
Ngày thường, đối với một gia đình mà nói ăn một chút gạo trắng cũng là không nỡ, nói chi đến gạo nếp đó lại càng quý hơn, ở mùa thu hoạch năm trước Triệu lão gia tử đã lấy ra rất nhiều gạo nếp để ủ rượu rồi, chỉ chờ đến đêm 30 tết hoặc khi Triệu Nguyệt Cầm lập gia đình mới dám lấy ra uống.
Mà Dương thị lúc này lại nói ra lời như thế, có thể nói nàng ta không giống như Thảo Nhân Hiềm, vì hoàn cảnh bây giờ của nhà này rất nghèo.
"Không sao, Quang Trung đại bá, kỳ thật lần này con đến đây có mang theo vài vò rượu, mọi người uống rượu trong vò của con đi, còn vò rượu chôn dưới đất cũng đừng động vào." Mấy vò rượu chôn ở dưới đất kia thua xa mấy vò rượu thượng phẩm do Triệu Hữu Căn mang đến, sở dĩ Triệu Hữu Căn thích uống mấy vò rượu chôn dưới đất kia là do chính tay Phương thị làm thôi.
Theo hắn thấy, mấy vò rượu chôn ở dưới đất có một cỗ hương vị quê hương mà ở xa có bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được.
"Không được, tuyệt đối không được!" Triệu lão gia tử ngăn cản, thành khẩn nhìn Triệu Hữu Căn, "Nhị Mao à, con nhìn con đi, mỗi lần đến nhà bọn ta con đều mang gạo ngon đến, ta đào vò rượu ra tiếp đãi con, chỉ cần con không chê ta sẽ đào hết mấy vò rượu còn lại, cũng sẽ không đau lòng đâu!". Thời điểm đang nói, một gia đinh nhà Triệu Hữu Căn vừa lúc khiêng một túi gạo trắng đi vào.
Triệu Tương Nghi đôi mắt mong chờ nhìn túi gạo trắng kia, nước miếng vì thèm ăn mà chảy ròng, đó là gạo trắng à, hạt gạo trắng lóng lánh, đã bao lâu rồi nàng chưa ăn được một chén cơm bình thường vậy?
Nhưng mà chỉ cao hứng được một lúc, lòng nàng nhất thời như đưa đám, dựa theo khẩu phần ăn trong nhà thì chỉ năm ngày thôi túi gạo to kia cũng hết sạch... Phương thị lại tiết kiệm cực kỳ nói không chừng chỉ làm cơm cho hài tử trong nhà ăn thôi, còn người lớn chắc sẽ giống như thường ngày đều ăn lương thực khô thay cơm.
Bùi Tử Quân bên cạnh tinh tế quan sát biểu tình phong phú trên mặt Triệu Tương Nghi, thấy nàng lúc thì cao hứng như con thỏ nhỏ lúc thì chán ngán thở dài, trong lòng nhất thời tò mò, tại sao một nữ oa nhi chỉ mới ba tuổi lại có biểu tình phong phú như vậy? Nghĩ đến tiểu muội mới hai tuổi nhà hắn, suốt ngày trừ bỏ khóc thì vẫn là khóc, tuyệt không có thú vị như vầy, so ra còn kém hơn nữ oa đáng yêu trước mắt này.
"Việc này cứ quyết định như vậy đi, chỉ một vò rượu mà thôi, so với cái con mang đến hoàn toàn không là gì cả." Triệu lão gia tử nói xong, lại căm ghét nhìn Dương thị, "Đi đi đi, mau đi hỗ trợ nấu cơm đi! Mỗi ngày đều nói bậy, không nói được một câu hay, cũng chẳng phân biệt được tình hình!"
Miệng Triệu Tín Lương nhếch lên, cuối cùng thở dài một hơi, quay sang cười xin lỗi với huynh đệ tốt của mình: "Nhà của chúng ta chính là như vậy đấy, người nhiều nên hay nói linh tinh."
Triệu Hữu Căn trong lòng biết bản thân mình khó mà xen vào chuyện nhà họ, cũng không thích chí trích người khác, nên không nói gì cá mà chí cười thôi, sau đó vỗ vai Triệu Tín Lương, ý bảo là vào trong nhà nói chuyện một lát.
"Chuyện của nhà huynh, đệ đều nghe nói hết rồi." Vừa vào nhà, Triệu Hữu Căn lạnh lùng nói một câu, răng nghiến lại hệt như lúc Triệu Tín Lương hay tin Lã thị cùng người khác chạy trốn.
Triệu Tín Lương vừa mới ngồi xuống, liền ngấng đầu lên, chậm rãi hiểu được Triệu Hữu Căn là đang nói về chuyện của Lã thị, khoát tay: "Hải, đã là quá khứ rồi, hưu thư cũng đã viết, đệ đừng nhắc đến chuyện này nữa, chung quy cũng phải tiếp tục sống".
" Sao lại viết hưu thư rồi!" Triệu Hữu Căn thoắt cái đã nóng nảy, lại tức Triệu Tín Lương mềm lòng, "nếu là đệ à, thì dù có c.h.ế.t cũng không viết hưu thư mà sẽ sử dụng tất cả quan hệ đem nàng ta bắt về, áp giải nàng ta đến từ đường thờ tổ tiên quỳ ba ngày ba đêm, không cho phép ăn cơm, cuối cùng là đem nàng vào lồng heo thả trôi sông! [1)".
Triệu Tín Lương ánh mắt ngừng trệ, lúc sau bình tĩnh trả lời: "Làm thế rất hay, nhưng không phải là tính cách của huynh, nhưng mà đệ yên tâm đi, huynh cũng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người khác nắn bóp. Nhà bọn họ nếu dám vào Triệu gia thôn này một bước, huynh nhất định sẽ không cho bọn họ yên đâu! "
"Huynh nha, đệ phải nói như thế nào mới phải đây!" Triệu Hữu Căn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [2]chỉ vào Triệu Tín Lương nói to."Chẳng lẽ huynh đã quên công việc của đệ đang làm! Bắt người nha!". Ngừng một lúc, ổn định lại khí tức nói." Đệ biết huynh cũng đã rất tức khi biết việc này, nhưng đệ nghĩ rằng đây cũng là một chuyện tốt! Đệ vốn nhìn nàng ta không thuận mắt, nếu không phải huynh cứ che chở cho nàng ta thì đệ đã sớm bảo huynh bỏ nàng ta cho rồi! Hiện tại nàng ta bỏ trốn theo người khác, đệ cũng có lí do để chỉnh nàng ta, vốn định bảo huynh trước đừng đưa hưu thư ra để đệ phái người đi bắt nàng ta cùng nam nhân đó trở về, nghiêm trị bọn chúng. Gian đích tội danh (3], bỏ hai người bọn chúng vào lồng heo dìm c.h.ế.t à."
"Không nghĩ đến, huynh lại có thể dễ dàng đem hưu thư đưa cho bọn chúng, cái này chẳng phải là thành toàn cho đôi dâm phu, dâm phụ đó sao!" Triệu Hữu Căn tức giận đến nỗi dùng tay tay đánh lên thành ghế, cũng không sợ tay đau.
Trong lòng Triệu Tín Lương biết huynh đệ mình có ý tốt, có thể hắn sẽ không trừng trị hai người bọn họ, vì lúc ấy lòng hắn đã nguội lạnh rồi không còn nghĩ gì đến việc trả thù Lã thị, cũng chẳng muốn dồn nàng ta vào chỗ chết, thầm nghĩ sớm cùng nàng ta không còn liên quan gì nữa, sau này đường ai nấy đi, cả đời sẽ không dính líu gì với nhau nữa.
"Được rồi, bây giờ nói thì cũng đã trễ rồi, chuyện này đã là quá khứ cũng đừng nhắc đến nữa." vào giờ phút này Triệu Tín Lương không muốn nhắc đến một chút gì về chuyện của Lã thị.
"Được, nữ nhân như vậy không cần cũng được, đại ca của ta là ai chứ, muốn tướng mạo thì có tướng mạo, muốn khí lực thì có khí lực, còn lo là sẽ không tìm được người tốt hơn sao?" Triệu Hữu Căn mắt xoay tròn cười ha hả lên, nhìn Triệu Tín Lương đánh giá.
Triệu Tín Lương năm nay chỉ mới có 26 tuổi, cần khí lực thì có khí lực, rất có phong độ, có điều là hắn tạm thời không có ý niệm tái giá trong đầu, chỉ một lòng suy nghĩ làm thế nào đem hai hài tử kia nuôi lớn, phải tự mình duy trì cái nhà này.
Bên này thấy Triệu Hữu Căn đang nhìn mình, liên tục xua tay nói:"Đừng, đừng, đệ tốt nhất đừng đưa ra cái rắm gì. Chỉ cần nhìn đùi thôi ta cũng biết đệ suy nghĩ gì rồi, ta bây giờ chỉ lo cho cha mẹ và hai đứa nhỏ thôi, cái kháo ta cũng chẳng muốn nghĩ đến, tên tiểu tử như đệ đừng có đi ra bên ngoài thu xếp cái gì đó cho ta".
Triệu Hữu Căn thấy Triệu Tín Lương chỉ cần nói một chút thôi đã phá đi ý tưởng làm mai trong đầu, ra vẻ không có gì, mặt nhăn lại lầu bầu nói: "Huynh cũng thiệt là, bây giờ không thừa dịp còn là trẻ tìm thêm một cô, chẳng lẽ chờ cho đến khi 70, 80 tuổi mới rước về một "nàng" làm chăn ấm à! Hơn nữa huynh cũng phải biết nghĩ cho bọn trẻ chứ, đứa lớn thì cũng đã tám tuổi, đứa nhỏ chỉ mới ba tuổi, bọn nó còn nhỏ, với lại trong nhà cũng cần nữ nhân chăm sóc à!"
"Không phải có mẹ ta cùng Nguyệt Cầm đó sao, ta vốn không có ý niệm đó cũng là sợ vạn nhất có thêm một nữ nhân trong nhà đối xử với bọn nhỏ không tốt. Chẳng phải cũng có một câu nói 'Có mẹ kế chẳng khác nào có bố dượng', ta cũng là sợ." Nghe Triệu Tín Lương phân tích lí do chưa muốn đi thêm bước nữa, thẳng làm cho triệu hữu Căn cười ha hả cả lên.
"Ai yêu, huynh đừng có nói nữa, chỉ với cái tính bao che khuyết điểm ấy của huynh, đệ không tin sau khi huynh rước người thứ hai về, huynh sẽ nghe lời nói ngon ngọt của nàng mà không chiếu cố đến hai đứa nhỏ? Đệ nhổ vào, Triệu tín Lương, huynh đừng có nói vớ vẩn!" Triệu Hữu Căn nói chuyện đều là như vậy, Triệu Tín Lương sớm xem thành thói quen, đ.ấ.m vào n.g.ự.c Triệu Hữu Căn một quyền.
Hai huynh đệ nhìn nhau xì một tiếng, nhất thời lại ngửa đầu cười ha hả.
Trong tiếng cười tùy ý ấy, Triệu tín Lương như trút bỏ tất cả đè nén cùng thống khổ trong lòng mấy ngày nay xuống, cười cho đã lại thấy trong lòng có chút chua xót muốn khóc, nước mắt cứ đọng lại trong hốc mắt không chịu rơi xuống, cực kỳ khó chịu.
Cơm trưa rất nhanh đã làm xong, một bữa cơm này có mùi thơm ngào ngạt của cơm tẻ và thịt, cực kỳ mê người. Cho dù là người lớn ngửi thấy cũng không nhịn được mà âm thầm nuốt nước miếng.
Một chén cơm trắng, màu sắc phong phú thấy rõ của thịt nhồi đậu hủ, kết hợp với các món ăn gia đình như cà xào, trứng xào, rau xanh chẳng hạn, điều này đôi với cả một gia đình mà nói đây xem như là một bữa tiệc lớn phong phú! Trừ đêm 30 tết hoặc là sự kiện long trọng trong đời, bọn họ tuyệt sẽ không ăn những thứ xa xỉ như thế này đâu.
Triệu Hữu Căn không tính là khách lạ, Triệu gia thôn luôn xem hắn là người nhà mà đối đãi, Bùi Tử Quân tuy là khách quý nhưng dù sao vẫn là một hài tử, cho nên bữa ăn hôm nay không có bày ra làm hai bàn cho phụ nữ trong nhà đi vào phòng trong ăn để tránh tị hiềm, nên mọi người trai gái đều ngồ chung với nhau dùng cơm.
Mọi người ngồi trên bàn không khỏi động tâm, nước miếng chảy ròng, nhưng ngại trưởng bối trong nhà chưa mở miệng kêu ăn nên mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy Triệu Hoằng Nhân từ trước đến nay đều hay nghịch ngợm lại yêu gây chuyện,nhưng cũng chỉ dám nhìn chẳm chằm vào mốt ít thịt nhồi đậu hủ, mắt xoay tròn không dám dám cầm đũa.
Phương thị thân còn mang bệnh nhưng cũng rất cao hứng, nhờ nhi tử hỗ trợ đi mình vào trong phòng cùng dùng cơm với mọi người, nhìn thấy một bàn đồ ăn này, Phương thị vẫn như cũ khách khí cười nói với Triệu Hữu Căn: "Nhị Mao à, đừng có khách khí, bọn ta và con cũng như là người một nhà mà." Lại nghiêng đầu sang nhìn Bùi Tử Quân, vẻ mặt hiền lành. "Còn có tiểu thiếu gia, người làm nông như bọn ta ngày thường không có món ngon gì để chiêu đãi khách nhân, chắc ngày thường ngài quen dùng sơn hào hải vị rồi, giờ lại ăn bữa cơm rau dưa này sợ sẽ không hợp khấu vị của ngài, thật là ủy khuất ngài quá."
Bùi Tử Quân nghe xong, liên tục lắc đầu: "Những món ăn này rất thơm à! Tay nghề đúng là hạng nhất, cháu cũng muốn đói rồi đây!" Đồ ăn chủ yếu là do Triệu Nguyệt Cầm chuẩn bị, lúc này lại nghe người khác khen ngợi thực ngại ngùng cười.
"Ôi chao, xem cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt à." Phương thị không ngờ đến Bùi Tử Quân lại thông tình đạt lý như vậy, tuyệt không có mang thói xấu kiêu ngạo cùng bắt bẻ của người giàu có, tức thì ấn tượng đối với Bùi Tử Quân là rất tốt.
Giữa trưa, Dương thị ở một bên giúp đỡ Triệu Nguyệt Cầm làm bữa trưa, lúc này nghe thấy lời khen ngợi của Bùi Tử Quân, lại mặt dày mặt dạn cười nói: "Cũng không phải à, bữa trưa này là ta giúp đỡ Nguyệt Cầm làm đấy!"
Lời này nói ra, nếu không phải người trong nhà biết rõ thì còn tưởng rằng Triệu Nguyệt Cầm chỉ mới học nấu cơm, cần có người ở một bên chỉ bảo, ý là bữa cơm ngon này có được chủ yếu là do công lao của Dương thị.
"Được rồi, mọi người mau ăn cơm đi, đồ ăn đều muốn nguội cả rồi." Triệu lão gia tử không có trực tiếp nhìn Dương thị, cười ha ha bảo mọi người mau động đũa, bọn nhỏ cũng đã sớm đói bụng, chỉ ngửi được mùi thơm của gạo và thịt thôi mà đầu óc choáng váng không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, đũa trong tay huơ lên vù vù đem thức ăn ngon về trong chén.
Triệu Tương Nghi tỉ mỉ nhai nuốt cơm trong miệng đồng thời chậm rãi cảm nhận hương vị của gạo, nàng như cảm giác được mình không phải là đang ăn cơm mà là mỹ vị nhân gian khó tìm!
Mọi người đều ăn như hổ đói hoặc sợ rằng người khác ăn so với mình còn nhanh hơn, lại sợ mình ăn ít thịt hoặc ít cơm đều có thể bị thua thiệt. Hay tỉ mỉ nhấm nháp, một chút cũng không muốn buông tha hương vị lưu lại trong miệng.
Trong lòng mọi người đều thích thú cười như hoa, thập phần cao hứng.
Triệu Tín Lương nhìn thấy cả nhà mọi người đều khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, hắn cuối cùng có thể đem tảng đá lớn trong lòng buông xuống, lại đau lòng nhìn hai đứa con của mình, không khỏi vì cả hai mà gắp mấy khối thịt nhỏ bỏ vào trong chén cho.
Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu mỉm cười đáp lại, sau lại đem mấy khối thịt nhỏ trong chén của mình bỏ vào chén của Triệu Tương Nghi, nhìn thấy cảnh như vậy, trong mắt Triệu Hữu Căn vừa vui mừng vừa cảm động.
"Hoằng Lâm, đợi cơm nước xong theo cha vào trong phòng, cha có chuyện muốn nói với con." Triệu Tín Lương thừa dịp mọi người đang ăn uống náo nhiệt liền cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai con trai mình.
[1] Dìm lồng heo thả trôi sông: đây là hình phạt của các làng, xã đối với những người phụ nữ ngoại tình, người trong làng sẽ nhất những người phụ nữ ngoại tình vào cái lòng nhốt heo và cái lồng này tuyệt đối không dễ dàng mở ra được. Người trong làng sau khi buộc xong miệng lồng lại sẽ khiêng cái lồng này ra ngoài sông thả trôi đi, cho đến khi nào người phụ nữ trong lồng chết.
[2] Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.