Khoe miệng Lục thị méo mó, hai tay nắm chặt giấu trong tay áo, mãi cho đến khi tay truyền đến cảm giác đau nhức mới thôi. Cố nén xuống cơn giận, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Kết quả Triệu Mẫn Mẫn không hiểu, chỉ la hét cướp đồ về ăn. Đầu Triệu Tương Nghi đầy hắc tuyến... Tiểu hài tử đều thích ăn đồ để trên đất ư?
"Được rồi, ngoan, tỷ tỷ đi lấy đồ sạch cho muội ăn." Triệu Tương Nghi tiện tay đem đồ ăn ném đến chỗ Triệu Mẫn Mẫn với không tới, đứng dậy chuẩn bị lấy đồ ăn khác thế nhưng Triệu Mẫn Mẫn nước mắt lả chả nhìn chằm chằm Triệu Tương Nghi, đứa nhỏ chỉ mới tròn ba tuổi xấu xa chỉ vào Triệu Tương Nghi ô ô nói:
"Tỷ tỷ, hư!"
Triệu Tương Nghi đứng hình, xoay người lại nhìn con bé, thấy con bé khóc, mới ngồi xuống nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Tỷ tỷ đi lấy đồ ăn cho muội, hơn nữa còn ngon hơi món lúc nãy, cũng nhiều hơn, có được hay không?"
Triệu Mẫn Mẫn mới ngừng khóc, cái miệng nhỏ dẩu lên, nhìn cực kỳ ủy khuất.
Triệu Hoằng Tuấn đang chơi đùa ở một bên, thấy vậy đột nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Triệu Mẫn Mẫn vỗ vai nàng (TMM): "Đừng khóc,đừng khóc, ca ca cho muội đồ ăn." Dứt lời, mở bàn tay mập mạp nhỏ ra, có một viên kẹo đường.
Nhìn bộ dáng như ông cụ non của Triệu Hoằng Tuấn, Triệu Tương Nghi không khỏi mỉm cười, sờ đầu thằng bé.
Triệu Tương Nghi đang chuẩn bị đi lấy đồ ăn cho hai đứa nhỏ, thì Lục thị đột nhiên gọi nàng lại.
"À." Lục thị bối rối nắm chặt hai tay liếc nhìn Triệu Tương Nghi, sau đó mỉm cười nói, "Con bé ăn đồ rơi trên đất có sao đâu, trước đây con còn bé cũng ăn như vậy mà, cũng đâu có sinh bệnh. Bây giờ đi lấy đồ ăn khác, thực sự là lãng phí..." Cuối cùng, còn nhỏ giọng lẩm bẩm," Nhà có tiền có khác, còn ngại đồ ăn bẩn, trước đây không phải giống như bọn ta sao, bây giờ học bộ dáng của con nhà giàu rồi, đúng là quên mất gốc gác."
Câu nói này quá nhỏ, cho nên Triệu Tương Nghi không có nghe thấy, cũng không biết là Lục thị nói gì.
"Trước kia không có điều kiện nên mới tiết kiệm, bây giờ có điều kiện rồi sao lại có thể uỷ khuất bọn nhỏ đây?" Triệu Tương Nghi đứng thẳng người, mím môi trầm giọng nói.
Lục thị "Hừ" một tiếng, nhưng không biết vì cái gì, chờ nàng ta nghĩ xong muốn nói với Triệu Tương Nghi thì Triệu Tương Nghi đã đi xuống lầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai đứa nhỏ, Lục thị muốn phát hoa.
Chờ Triệu Tương Nghi quay lại, Lục thị vẫn ngồi đó không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy phiền toái, đem đồ ăn cho Triệu Mẫn Mẫn và Triệu Hoằng Tuấn, vừa lúc mở miệng nói với hai đứa: "Hai đứa có muốn theo tỷ tỷ xuống lầu chơi không?
Hoằng Lâm ca ca ở dưới lầu chuẩn bị rất nhiều đồ chơi, nhìn rất đẹp."
Tiểu hài tử trời sinh đều ham chơi, Triệu Mẫn Mẫn vừa nghe có đồ chơi, liền ném đồ ăn trong tay, cũng may Triệu Tương Nghi nhanh tay tiếp nhận, không thì sẽ lãng phí mất.
"Ai, Tương Nghi, hai chúng ta còn chưa nói xong mà!" Lục thị vội đứng dậy la lên.
"Tam thẩm, con bây giờ không rãnh để nói chuyện với thẩm, con phải trông đệ đệ muội muội, bồi hai đứa chới" Triệu Tương Nghi quay đầu lại vội vàng nói, sau đó kéo hai đứa nhỏ xuống lầu.
Hừ, nghe ngươi nói chuyện kìa, ta có sống thọ cũng phải giảm xuống mấy năm đi!
Ở dưới lầu, bồi hai tiểu bất điểm chơi một lúc, rất nhanh đến giờ cơm. Bởi vì người trong nhà nhiều lên, cho nên theo thường lệ chuẩn bị một cái bàn cho bọn nhỏ dùng.
Triệu Tương Nghi thở dài, nàng thật sự không muốn ngồi cùng bàn với Lục thị và
Triệu lão tam, thấy hai người họ là tâm phiền.
Ngồi cùng bàn có mấy hài tử, Phương thị còn có Lý thị.
Triệu Tương Nghi nhìn Lý thị cười khanh khách gắp rau cho từng đứa nhỏ, không khỏi hiếu kỳ "Di, sao Nhị thẩm không đến bàn ăn lớn ngồi cùng? Món ăn ở đây ít hơn bên đó mà."
"Không sao, thẩm ăn chỗ nào cũng như vậy thôi, bàn lớn nhiều người, ầm ỹ, thẩm muốn yên tịnh. Hơn nữa, thẩm còn phải chiếu cố Hoằng Tuấn" Lý thị vừa gắp cho Triệu Tương Nghi một cái chân vịt, vừa đáp.
Phương thị nhấp một hớp canh nóng, sau đó nhìn Triệu Tương Nghi cười híp mắt nói: "Nhị thẩm con nói không đúng đâu."
"Nương..." Hai gò má Lý thị đỏ lên, cúi đầu ăn cơm không nói.
Phương thị khẽ đẩy Lý thị một chút: "Không tốt sao? Con gả đến đây nhiều năm như vậy, đã có Hoằng Tuấn rồi, sao da mặt vẫn mỏng như vậy chứ." Dứt lời vừa nhìn về phía Triệu Tương Nghi, "Nhị thẩm con mang thai tiểu đệ đệ, bàn lớn quá ồn, đối với đứa nhỏ không tốt, ngồi ăn cũng không ổn."
"A, Nhị thẩm lại có con!" Tay cầm đũa của Triệu Tương Nghi dừng lại, ngẩng đầu vui vẻ nói.
Lý thị đỏ mặt gật đầu, thừa nhận: "Cũng không biết là nam hay nữ, nương đã khẳng định rồi."
"Hoằng Tuấn a." Phương thị cười híp mắt gắp rau cho Triệu Hoằng Tuấn, hỏi thằng bé, "Con muốn nương con sinh cho con một tiểu đệ đệ hay một tiểu muội muội."
"Muội muội!" Triệu Hoằng Tuấn bỗng đứng dậy lém lỉnh nói, sau đó hựu chỉ vào
Triệu Tương Nghi và Triệu Mẫn Mẫn, "Hơn nữa phải thông minh như Tương Nghi tỷ tỷ, đáng yêu như Mẫn Mẫn muội muội."
Nàng không đáng yêu...
Triệu Tương Nghi cảm thấy đau lòng.
Ai, quả nhiên a, ở trong mắt bọn nhỏ, nàng vĩnh viễn không có dễ thương mà.
Lý thị xì cười một tiếng, đánh vào gáy Triệu Hoằng Tuấn: "Nhanh ngồi xuống ăn cơm, mới bao bây lớn mà nói nhiều thế."
"Nhưng mà." Một lát sau, Lý thị ngọt ngào cười, "Con cũng hy vọng là một đứa con gái, trai gái đầy đủ, là báu vật trời ban."
"Nó là nam hay nữ, ta đều thương!" Phương thị khẽ nhấp một miếng rượu gạo, mắt mê ly nói.
Lúc dùng xong bữa cơm đoàn viên, mọi người đều tề tụ ở đại sảnh nói chuyện phiếm, bọn nhỏ thì ở trong sân vây quanh hoa đăng đủ loại màu sắc.
Lục thị thấy thế, lần thứ hai cười hì hì đến gần: "Tương Nghi a, nào, tam thẩm có món này muốn cho con ăn."
Triệu Tương Nghi đang cùng hai đứa nhỏ chơi đùa, mặc dù nghe thấy, nhưng cứ giả bộ là không nghe, dù sao bên ngoài ồn như vậy, trong mắt người ngoài nàng cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, thỉnh thoảng tùy hứng một chút có sao đâu.
Nhưng Lục thị vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục bước đến, đứng ở trước mặt Triệu Tương Nghi cất cao giọng nói: "Tương Nghi a, đừng đùa nữa, tam thẩm có chuyện muốn nói với con!"
Lục thị này còn muốn giở trò gì đây?
Triệu Tương Nghi thầm nói trong lòng, sau đó thản nhiên ngẩng đầu lên nói: "Tam thẩm, thẩm có chuyện gì thì trực tiếp tìm cha mẹ con mà nói, nói với con làm chi, con chỉ là một đứa nhỏm hơn nữa con còn phải trông chừng đệ đệ và muội muội."
"Đệ đệ và muội muội cứ để Tương Liên trông." Lục thị nói xong, xoay người trừng mắt nhìn Triệu Tương Liên, Triệu tương Liên cúi đầu, khẽ cắn môi, sau đó bước tới, bọn nhỏ thấy Triệu Tương Liên không khỏi lui về phái sau mấy bước.
Triệu Tương Nghi thấy thế nhanh chóng che trước mặt mấy đứa nhỏ, sau đó gọi
Triệu Hoằng Lâm tới, nhờ hắn trông giúp. Bây giờ tính tình Triệu Tương Liên rất quái, nàng thực sự lo lắng bọn nhỏ và Triệu Tương Liên tiếp xúc với nhau sẽ xảy ra chuyện...
"Muốn nói gì thì ở đây mà nói, được không Tam thẩm?" Triệu Hoằng Lâm nghi ngờ nhìn Lục thị.
Lục thị rất sợ vị trưởng tôn Triệu gia này, nhưng dù sợ thì sao chứ, trong mắt Lục thị, Triệu Hoằng Lâm cũng chỉ là một đứa nhỏ vị thành niên. Gan vì thế càng lớn hơn, cười tủm tỉm nói: "Mấy đứa con ở đây, chẳng lẽ còn lo lắng ta bắt cóc Tương Nghi đi?"
"Ca ca," Triệu Tương Nghi xáp lại gần Triệu Hoằng Lâm, thấp giọng nói một câu,
"Quên đi, muội đi một lát xong sẽ quay lại, mọi người đều ở đây, bà ta không thể làm gì muội đâu?"
Triệu Hoằng Lâm gật đầu, sau đó xoay người ôm lấy Triệu Mẫn Mẫn: "Nào, Hoằng Lâm ca ca dẫn muội đi xem hoa đăng, Mẫn Mẫn có thích đèn hoa sen không?"
Triệu Hoằng Tuấn nghe vậy, cầm đồ chơi chạy sau lưng Triệu Hoằng Lâm, ở trong mắt bọn nhỏ, Triệu Tương Nghi là đại tỷ tỷ dễ thân cận, còn Triệu Hoằng Lâm là một ca ca phi thường nghiêm túc! Đại vị cũng uy nghiêm.
Bên này, Triệu Tương Nghi theo Lục thị đến trù phòng, ở đây không có ai, Lục thị vừa vào cửa, liền lấy đĩa hạt dưa trên bếp cầm đến.
Triệu Tương Nghi cực kỳ không thích hành động tuỳ tiện này của Lục thị, bọn họ dù sao cũng chỉ là khách, vậy mà coi đây như nhà mình.
"Thẩm vừa nãy thấy con gặp cha mẹ là gọi cha mẹ rất thuận miệng nha." Lục thị vừa cắn hạt dưa, vừa híp mắt nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi tìm một ghế đẩu ngồi xuống, không có đáp lại Lục thị.
Lục thị thấy thế, động tác cũng chậm lại, hai mắt chuyển động, sau đó mở miệng nói: "Tương Nghi a, con đã không còn nhỏ, có mấy lời Tam thẩm thực sự không muốn giấu trong lòng, nghĩ đến chúng ta là người một nhà, nói cho con biết cũng tốt, sớm một chút đề phòng."
Triệu Tương Nghi kinh thường, nhưng vẩn ngẩng đầu hỏi: "Thẩm muốn nói gì?"
"Con thấy thế nào, cha con bây giờ cưới vợ mới..."
"An tudng cia con ve ke mau rat tot, neu nhu tham muon noi xau gi ve ke mau, con sẽ không nghe." Không chờ Lục thị nói xong, Triệu Tương Nghi ngắt lời.
"Xem con kìa, thẩm còn chưa nói gì mà, sao con lại kích động như vậy." Lục thị nhổ hạt dưa, lại cắn một hạt khác, trong miệng nhai nhốp nhép hạt dưa, "Thẩm cũng đâu có muốn nói xấu kế mẫu con...Thẩm chỉ muốn nói cho con biết, kế mẫu con đúng là rất thương yêu các con, nhưng sau này cũng không chắc chắn được nàng ấy có con thương các con không."
Lục thị ngăn cản nàng: " Nào, nào, nào, nghe thẩm nói hết đã chứ." Sau đó có nhanh mồm nói rằng, "Nàng ấy sau này còn phải sinh con? Một người vợ trẻ tuổi như thế, chờ nàng ấy có con rồi, thì sao còn quan tâm, thương yêu con nữa, đừng ngốc quá! Kế mẫu vĩnh viễn al2 ngoại nhân, còn không có thân thiết bằng con và thẩm."
"Thẩm chẳng phải cũng là kế mẫu sao?" Triệu Tương Nghi lạnh lùng nói một câu.
"Con sao..." Khoé miệng Lục thị cứng lại, sau đó cười hì hì, "Tương Nghi a, con đừng hiểu lầm, tam thẩm chỉ là lo lắng cho con và Hoằng Lâm mà thôi. Con suy nghĩ một chút, con và Hoằng Lâm mới là con ruột của đại ca, bây giờ nhà con phát đạt, coi như là nhà giàu, nếu thế các con lại là con vợ cả. Chờ đại tẩu sinh đứa nhỏ rồi, không phải sẽ tranh giành tài sản với các con ư? Con là tiểu thư khuê các, da mặt mỏng vậy, sao có thể tranh với kế mẫu con được, chờ con lập gia đình, đồ cưới cũng không đều, sao có mặt nhìn người ta?"
"Ý tam thẩm là vậy sao?" Triệu Tương Nghi cười nhạt, Lục thị suy nghĩ cũng lâu dài nha, phỏng chừng muốn nhân cơ hội hạ thủ, sau đó lợi dụng nàng giúp tam phòng họ.
Muốn giành lấy gia nghiệp đại phòng nàng cực khổ dựng lên ư? Nằm mơ!
Lục thị thấy Triệu Tương Nghi hình như có dấu hiệu động tâm, vội vàng cao hứng kéo tay Triệu Tương Nghi nói: "Ai nha, Tương Nghi, tất cả mọi người nói con là một hài tử thông minh, con hãy hiểu cho suy nghĩ của tam thẩm, tất cả là lo cho con nha!"
"Tam thấm tính thế này, ba người bọn thẩm, cả tam thúc con đều là thân nhân của con, không thể so với ngoại nhân, chúng ta đều vì các con mà suy nghĩ. Vì thế, tình huống bây giờ không giống như trước nữa, con hãy giúp tam thúc và tam thẩm, ở trước mặt cha con nói vài câu, để cho cả nhà thẩm đến trấn Thanh Hà giúp nhà con một tay được chứ? Làm cái gì cũng được, quan trọng là gia nghiệp nhà con lớn như thế, đâu thể tin một người ngoài được chứ." Lục thị rất vui vẻ, đem suy nghĩ trong lòng nói ra, nàng ta còn xem Triệu Tương Nghi là một đứa trẻ bảy tuổi dễ gạt, lại không nghĩ, lần này Triệu Tương Nghi đã sớm tức giận cực điểm.
Quả nhiên, đúng như nàng nghĩ, người đàn bà này đúng là tham lam vô sỉ!
Nàng ta so với Dương thị còn lợi hại hơn.
Đã từng có một lần, chỉ vì việc chia một chén canh thôi mà Dương thị đã khóc la om sòm, cuối cùng vì hợp tác với Bách Vị Lâu, mà thiếu chút nữa làm ra cái chuyện thương thiên hại lý.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện một Lục thị âm hiểm, có vết xe đổ, biết ngoài sáng không đi được, cho nên mới đi trong tối. Hạ thủ trên người một hài tử, nghĩ là tuổi còn nhỏ, dễ lừa gạt, muốn nàng làm nội ứng cho tam phòng họ, hừ, may là
nàng không phải là một hài tử không hiểu chuyện, bằng không để bị nàng ta xoay tròn đùa giỡn rồi, đúng là nguy hiểm!
Thấy Triệu Tương Nghi hồi lâu không nói lời nào, Lục thị không khỏi có chút nóng nảy, thử thăm dò: "Tương Nghi, con nói gì đi, con nghĩ thế nào?"
"Tam thẩm" Triệu Tương Nghi ngẩng đầu lên cười dài, hết sức ngây thơ, "Thẩm yên tâm, những điều thấm vừa nói với con, con một chữ sẽ không bớt nói cho nương nghe."
"Gì! Con nghìn vạn lần đừng có Triệu Tương Nghi nói!" Lục thị gấp đến độ giơ chân, không nghĩ tới đứa nhỏ này lại đánh nàng ta một chiêu như vậy, nhất thời nhìn Triệu Tương Nghi rống to, rất sợ nàng lỡ miệng nói ra.
Nhưng Triệu Tương Nghi căn bản không ăn nữa, dứt khoát xoay người ra khỏi trù phòng, bên ngoài nhiều người, Lục thị cũng không dám làm gì nàng.
Triệu Hoằng Lâm đang ở ngoài sân dụ dỗ hai đứa nhỏ, thấy Lục thị từ khi ra ngoài trù phòng cứ theo sát tiểu muội không tha, lập tức nắm tay Triệu Mẫn Mẫn bước đến ngăn Lục thị lại: "Tam thẩm, không nhìn thấy tiểu muội muốn ở một mình sao? Đừng cho rằng bọn ta gọi người một tiếng tam thẩm' là cho rằng mình là người Triệu gia."
"Con, con nói cái gì?!" Lục thị quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, thiếu niên nay nhìn tao nhã thế, sao lại nói những lời băng lãnh như vậy?
"Tam thẩm xem như không có nghe đi." Chờ Triệu Tương Nghi vào đại sảnh rồi, Triệu Hoằng Lâm mới không nói nữa, xoay người đến đại sảnh, còn dụ Triệu Mẫn Mẫn nói, 'Mẫn Mẫn, chúng ta không ở ngoài nữa, bên ngoài lạnh như thế, còn có một con ch.ó điên đang sủa loạn, có làm Mẫn Mẫn sợ không?"
Lục thị sao chẳng biết Triệu Hoằng Lâm đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, ở đằng sau lưng hắn dậm chân tức giận. Vốn còn muốn dựa vào đại phòng giúp đỡ tam phòng bọn họ, cũng có thể mượn cơ hội dính chút hào quang, phong sinh thủy khởi, không nghĩ tới, đại phòng bọn họ một người so với một người còn lợi hại hơn, nói tới nói lui, hung hăn nhìn bóng người phía trước.
"Có tiền thì ngon lắm sao!" Triệu Hoằng Lâm đi rồi, Lục thị gắt gỏng.
Ở đại sảnh, sắc mặt Nhâm thị cũng không tốt lắm. Vừa nghe Triệu Tương Nghi tự thuật, đối với Lục thị hận đến cắn răng nghiến lợi, đồng thời lại lo lắng Triệu Tương Nghi thực sự nghe lời Lục thị, hiểu lầm mình.
Triệu Tương Nghi cũng tâm tư của Nhâm thị, nhỏ giọng an ủi: "Mặc kệ thế nào đi nữa, giờ người là nương của con, con chỉ nhận người làm mẫu thân."
Nhâm thị kinh ngạc, nhìn Triệu Tương Nghi một lúc, sau đó đột nhiên ôm nàng vào lòng.
Vốn Triệu lão tam còn muốn ngây ngô ở đây hồi lâu, nhân cơ hội này thân thiết với Triệu Tín Lương hơn, dù sao trước kia có mười hai lượng bạc, hắn luôn luôn tin tưởng, đại ca của mình chắc là sẽ không làm ngơ nhìn tam phòng bọn họ sống khổ, ít nhiều có thêm một hai lượng đem về đi?
Nhưng không ngờ, Lục thị đùng đùng nổi giận vào cửa, lạnh lùng nhìn Triệu lão tam nói: "Ăn cũng đã ăn, chúng ta không cần ở đây quấy rầy bọn họ, đỡ mất công người ta cho rằng mình lôi kéo làm quen."
Triệu Tín Lương còn không biết Lục thị ngầm ở trước mặt Triệu Tương Nghi xúi giục hại Nhâm thị, nên nhíu mày hỏi ngược lại: "Bọn ta còn chưa nói gì, đệ muội ngươi nói chuyện như vậy là sao? Cha mẹ còn ở đây, nó chuyện cũng không có quy củ."
Lục thị không nói, trừng mắt nhìn Triệu lão tam.
Triệu lão tam lúc này cũng bực bội, hắn biết rõ tính nết của Lục thị, nếu không làm theo lời nàng ta, thế nào quay về cũng có chuyện. Cho nên, Triệu lão tam đành thở dài, đứng dậy cáo biệt mọi người, tiện thể dẫn Triệu Hoằng Nhân đi cùng, cuối cùng cả nhà tam phòng đi về.
Hôm nay, cảm tình của Triệu lão tam đối với Lục thị chỉ còn một chút, nhưng không bỏ vợ, là bởi vì trước đây cưới Lục thị tốn tiền rất nhiều, hơn nữa dung mạo
Lục thị xem như không tệ. Ở phương diện phòng the, Triệu lão tam có chút yêu thích không buông tay, nên không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại.
"Đi cũng tốt, đúng là phiền c.h.ế.t ta." Triệu Tương Nghi thấy tam phòng đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Nhâm thị nghe vậy, âm thầm vỗ bả vai nàng.
"Đúng lúc, bọn họ đi rồi, ta cũng có điều muốn nói." Triệu tín Lương nhìn tam phòng đã đi xa, mới quay lại nhìn Triệu lão nhị nói.
"Chuyện gì vậy?" Nghe thấy giọng nói Triệu Tín Lương, hình như có chuyện trọng yếu muốn nói, Triệu lão nhị không khỏi ngồi thắng người, Lý thị cũng mơ hồ khẩn trương.
"Là như vầy, ở trên trán, nhà ta đã mua một căn nhà, cho nên có một số việc ta muốn thương lượng với đệ." Triệu Tín Lương sắp xếp lại lời nói, sau đó mở miệng nói: "Cha mẹ nhất định sẽ theo lên trấn ở, các đệ cũng đừng tranh với ta, ta là đại ca, bây giờ điều kiện trong nhà đã tốt, nên để cha mẹ hưởng phúc."
"Đại ca nói thế nào chúng ta làm theo như thế ấy." Triệu lão nhị cười đáp ứng, từ sau khi đại phòng phát đạt, đã chiếu cố không ít cho nhị phòng, cho nên nhị phòng sống không quá khổ cực, mặc dù nói đại phòng giàu có như vậy, coi như là không lo ăn mặc, an nhàn tiêu sái.
"Ừ, còn có nhà đại phòng trong thôn này, ta thấy để trống cũng không được, nếu không ngại, nhị phòng của đệ dọn vào ở được không?" Triệu Tín Lương đề nghị.
"Đại ca, huynh nói thật?" Triệu lão nhị vô cùng kích động nhìn Triệu Tín Lương, hắn cùng với Lý thị vẫn còn ở nhà cũ, ở cùng một chỗ với tam phòng, mỗi ngày không phải vì chuyện nhỏ này, thì cũng bị chuyện khác gây phiền, làm hai người lăn qua lăn lại mệt muốn chết, bây giờ Lý thị lại mang thai, càng không thể làm những chuyện làm lụng vất vả, đề nghị này của Triệu Tín Lương, không khác gì là ngày hạn gặp mưa.
"Ta nói xạo bao giờ chưa?" Triệu Tín Lương cười nói, "Đệ muội giờ đang mang thai, nên hảo hảo tịnh dưỡng, hai người dọn đến đây ở cũng tốt, vừa giúp ta trông coi nhà cửa, vừa an tĩnh, cố gắng làm việc, sau này hai người có điều kiện, mua nhà ngay bên cạnh nhà ta, sau này chờ chúng ta già đi, có thể chơi đùa với tôn
"Không có dài, qua vài năm nữa, con cũng đến tuổi lấy vợ rồi." Triệu Tín Lương phất tay một cái, miệng đầy mùi rượu.
"Nhìn chàng xem, uống nhiều rồi nói lung tung, chọc con mình." Nhâm thị khẽ đẩy Triệu Tín Lương một cái.
Không có việc gì!" Triệu Tín Lương lắc đầu, nhìn Triệu lão nhị, "Còn có mấy mẫu ruộng của ta trước kia, đệ cũng nhận đi, ngoại trừ đúng hạnh giao nguyên liệu làm Thập Tam Hương ra, còn vài cây lương thực, các đệ giữ lấy mà chăm lo cuộc sống, dù sao bây giờ ta cũng không thiếu những những thứ đó... Tạm thời giao cho bọn đệ xử lý, chờ sau này chúng ta cần, các đệ trả lại cũng được."
"Cám ơn đại ca chiếu cố, đại ca, huynh đối đãi với đệ tốt như vậy, đệ nhất định sẽ cố gắng làm việc, báo đáp cho huynh!" Triệu lão nhị mừng rỡ, cả Lý thị cũng kinh ngạc vài phần.
Mấy thứ này giao cho chi thứ hai xử lý, Triệu Tương Nghi yên tâm, mấy năm nay, quan hệ giữa nhị phòng và đại phòng càng thêm khẳng khít, hơn nữa còn giúp đại phòng đem ruộng đất dưới nông thôn xử lý tốt, cũng miễn đi một phần lo lắng của đại phòng ở quê nhà.
Thật ra, giao những thứ này cho nhị phòng là một điều cực kỳ sáng suốt, nếu như không chính thức giao cho nhị phòng, đến lúc đó không minh bạch, vạn nhất bị bọn tiểu nhân ở tam phòng chiếm lấy, chính là tổn thất à!
Triệu Tương Nghi vùi đầu suy nghĩ về quyết định của phụ thân, lại một nữa thấy phụ thân là một nam nhân sáng suốt, mấy năm nay ngày càng xuất sắc.
Đều nói nghịch cảnh khiến người ta trưởng thành, lời này nói không sai.