Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 37: Đây không phải là mơ



Chóng mặt quá.........

Cảm thấy toàn bộ thế giới đều thoáng qua.

Ngực giống như bị cái gì đè ép, cả người vô lực, không thể động đậy được.

Cũng không biết từ đâu truyền đến âm thanh, muốn nàng mau chóng tỉnh lại, dần dần mới làm cho nàng có một tia ý thức, vùng vẫy, nỗ lực, cố gắng tỉnh lại.

Con ngươi hơi chuyển động, nhanh chóng suy nghĩ, dường như có chút khó chịu, nhưng cũng giống như không phải. Ngừng lại một chút, ngay sau đó lặp đi lặp lại động tác mới vừa rồi, đúng rồi, còn phải thử động đậy ngón tay của mình, như vậy mới có thể tỉnh lại nhanh một chút.

Rốt cuộc tìm đủ mọi cách vùng vẫy nàng mới mở ra được đôi mắt, lập tức ánh sáng chói mắt đ.â.m thẳng vào mắt khiến nàng phải đóng chặt mắt lại, không lâu sau, nàng lại lần nữa mở mắt ra, xung quanh thật yên tĩnh.

Nhưng đập vào tầm mắt của nàng, không phải là gian phòng của nông dân như trong tưởng tượng, không phải là người thân vô cùng thân thiết, dễ gần, chỉ có gian phòng trống rỗng và hít vào mũi là không khí lạnh lẽo..

Một hồi lăn lốc, leo trèo, nhìn biến hóa xung quanh, lòng của nàng chưa bao giờ hỗn loạn như thế!

Nàng dường như đã quên mất cái màn giường ca-rô màu hồng, vách tường lam nhạt xen kẽ trắng sữa, bên trên bức tường đối diện với chiếc giường vẫn như cũ dán đủ các kiểu dán hình mình thích............. Laptop Apple màu trắng mà nàng yêu thích này đang lắng lặng nằm ở trên bàn sách, đồng hồ chuột Mickey treo trên tường đang từng cái từng cái gật đầu đếm thời gian lẳng lặng trôi qua.....

Hơi lạnh của máy điều hòa nhiệt độ chậm rãi lan tỏa cả căn phòng, bên ngoài ánh sáng rực rỡ rất là chói mắt nhưng nàng không biết tại sao lại rùng mình một cái!

Cố gắng nhớ lại, ký ức mấy ngày nay trải qua ở Triệu gia thôn đúng là rất chân thật, ở nơi đó một khoảng thời gian dài, cho đến giờ phút này vẫn còn nhớ rất rõ bộ dáng của phụ thân cùng ca ca, còn có ông nội, bà nội dễ gần, Nhị thẩm thẩm dịu dàng.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây hết thảy đều là mơ sao!

Nàng run rẩy đứng dậy, từ trên giường đi xuống, ký ức dần dần hồi phục..........

Nàng ban đầu tên không phải là Triệu Tương Nghi, mà là họ Đường, tên Uyển. Cha mẹ đều là thương nhân, trình độ kinh doanh làm ăn ở mức trung bình trở lên, điều kiện cuộc sống từ nhỏ thì cực tốt.

Nhưng cũng vì vậy, nàng rất ít khi được cha mẹ quan tâm, mỗi lần trừ cho nàng tiền thì trong nhà này lời hỏi han ân cần càng ngày càng ít.

Mắt thấy nàng đã hai mươi hai tuổi sắp phải tốt nghiệp, mẹ mới căn dặn nàng một hồi, muốn nàng đi thi nghiên cứu sinh, thế nhưng sau khi có kết quả.

Chẳng những không thi đậu, hơn nữa còn cách mục tiêu của trường rất xa.

Ngoài cửa như có tiếng người, nàng đã nhận ra đó là tiếng của mẹ.

Đẩy cửa ra, ngoài cửa là cảnh tượng làm cho nàng phải dừng cước bộ!

Một người giống y chang nàng đang đứng trước mặt nàng, khuôn mặt bất đắc đĩ nhìn mẹ nàng, dường như bọn họ không nhìn thấy nàng, tiếp tục làm việc riêng của mình.

Nàng đột nhiên nhớ lại!

Đó là cảnh tưởng lần cuối cùng nàng gặp mặt người thân của mình.



Nghiên cứu sinh không đậu, nàng ở nhà lẻ loi một thời gian dài, xuân qua đi, mùa hè tới, nàng không chịu được cái cảm giác trống rồng, đau khổ này nên nàng muốn ba mẹ hướng dẫn công việc tương lai cho mình.

Nhưng ba thì ở trong phòng xử lý chuyện làm ăn, mẹ thì vẻ mặt phiền muộn ngồi trên ghế sa lon nghe điện thoại, như hiện tại nàng ở chỗ này thấy cảnh tượng giống nhau như đúc.

Mà khi đó nàng cùng nữ hài tử đứng trước mặt này bộ dáng giống như nhau, đôi tay cắm vào túi áo, môi mím chặt, vẻ mặt mệt mỏi. Chờ mẹ nghe xong điện thoại, nữ hài tử vừa định mở miệng, điện thoại trong tay của mẹ lại vang lên.

Lúc này, trên mặt nữ hài tử hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn, lại giống như giận dỗi, xoay người đi vào phòng ngủ của mình. Thời điểm đi đến trước cửa phòng ngủ, nữ hài tử căn bản không chú ý tới trước mặt mình, trực tiếp đi xuyên qua thân thể của nàng.

Trở lại phòng ngủ, vẻ mặt nữ hài tử không thay đổi bắt đầu thu dọn đồ đạc, nhặt lên túi du lịch màu vàng sáng, bắt đầu từ quần áo để tắm rửa, từng cái từng cái thu dọn, cuối cùng đến đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó cầm lấy một xấp tiền trên bàn học.

Nữ hài tử trên mặt không khỏi lộ ra một tia giễu cợt, mẹ nàng cung cấp chi phí sinh hoạt cho mình từ trước tới giờ rất là đúng giờ, giống như là phát tiền lương cho nhân viên, mình và bọn họ thật không có gì khác nhau.

Vác túi du lịch màu vàng lên, nữ hài tử cúi đầu ra khỏi phòng ngủ, đi tới cửa cũng không nói với ai một tiếng mang giày thể thao mới mua hôm qua, cũng không chào hỏi cha mẹ một tiếng, mở cửa thích thú đi ra ngoài.

Nàng biết kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra!

 

Nữ hài tử ngồi máy bay đi Vân Nam chơi, bây giờ là mùa hè, nàng cảm thấy phong cảnh Vân Nam là nơi vui vẻ nhất.

Nhưng là, không nên đi! Không nên đi!

Nàng vì vậy mà một lòng đau tê tâm liệt phế, không nên đi...... Nơi đó nghênh đón nàng, không phải là phong cảnh xinh đẹp, mà là trời long đất lở.

Nàng đã hoàn toàn nhớ lại, nàng đã sớm là một người chết, c.h.ế.t trong trận đất đá trôi kia. Trước khi qua đời, là tại vì nàng giận dỗi đi khỏi nhà, cũng không nói cho cha mẹ một tiếng, không biết khi họ biết tin con gái mình chết, thì họ sẽ đau khổ như thế nào..........

Trong phòng khách, mẹ như cũ gọi điện thoại, thỉnh thoảng hướng phòng ngủ của nàng nhìn một chút, cho là nàng vẫn đang ở trong phòng, căn bản mẹ không chú ý tới có người đi ra ngoài. Lúc này ba từ trong phòng đi ra ngoài, gặp phải Lưu bảo mẫu ở trong nhà, cười căn dặn mấy ngày nay chú ý nhiều tới dinh dưỡng ăn uống của con gái mình, bởi vì ông muốn cho con mình ra nước ngoài, nên số lần quan tâm đến con không còn nhiều nữa.

Nàng núp ở góc tường, liều mạng che miệng cả người run rẩy, cha mẹ mặc dù bận rộn nhưng trong sinh hoạt hằng ngày vô cùng tỉ mỉ, vẫn lặng lẽ chú ý tới mình!

Nàng muốn khóc, muốn hét lên, nhưng cổ họng giống như bị người ta ngăn lại, căn bản không phát ra được âm thanh nào.

Âm thanh đồng hồ treo tường tí tách càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp, trong nháy mắt nàng nghe thấy âm thanh một trận đất đá trôi trời sập đất rung! Cảm giác sợ hãi xông lên đầu, nàng che lỗ tai mình liều mạng lắc đầu tránh né.

Trước mắt cảnh tượng càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng vặn vẹo, đầu của nàng lại bắt đầu choáng váng giống bị cuốn vào trong một vùng nước xoáy. Nàng vùng vẫy, liều mạng dựa vào tường đứng dậy, đi tới bên cửa, nữ hài tử mở cửa ra chưa đóng, nhưng bên ngoài cũng phân biệt được màu sắc, trái lại giống như một trận nước xoáy từ từ cuốn ra khỏi màu sắc khác.

Khắp bầu trời là màu lục cùng lam, màu sắc vô cùng yên ả, người ở nơi ấy, thần sắc bình thản, những tia nắng sớm thay thế cho ánh hoàng hôn yên ả.

Đó là......

Nàng run rẩy chuyển động bước chân, cảm giác choáng váng cũng dần dần giảm bớt, bên tai ong ong từng tiếng cũng từ từ biến mất, chỉ có vài tiếng lo lắng và tiếng la hoảng hốt, luôn miệng gọi tên một người, người này không phải Đường Uyển, mà là Tương Nghi.



Tiếng sau lớn hơn tiếng trước, thỉnh thoảng còn cùng với tiếng khóc thút thít bi thương.

Nàng đưa tay, chạm vào là một vùng nước xoáy, trong nháy mắt thân thể giống như bị hút vào, bồng nhiên nàng bị kéo về phía trước. Đợi nàng lần nữa quay đầu nhìn lại, ba mẹ, đồ dùng trong nhà, vách tường, bàn ăn, vân vân, từ từ hóa thành tro bụi, từ từ tiêu tán trong không khí......

Không!

Nàng liều mạng kêu la, thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ba mẹ là con bất hiếu, con không nên giận dỗi bỏ đi, con không nên chạy lung tung ra bên ngoài, là con không nên dễ dàng kết thúc tánh mạng của mình như vậy, là con không hảo hảo quý trọng tâm huyết của ba mẹ.

Thanh âm trầm thấp mà đứt quãng, đè nén ở đáy lòng nhưng không phát ra được.

Nhưng mà âm thanh bên tai cũng càng ngày càng rõ ràng, nàng nghe thấy Triệu Hoằng Lâm, Triệu Tín Lương la to còn có Phương thị, Triệu lão gia tử......

Đây, rốt cuộc có phải là giấc mơ hay không?

Đây rốt cuộc là nơi nào, mình đến bây giờ rốt cuộc là người hay là ma?

Trước mắt đột nhiên tối sầm, cảm giác choáng váng đã sớm biến mất hầu như không còn nữa, tuy nhiên thân thể vẫn như cũ không có sức lực. Xung quanh không khí dần dần mát lạnh, không hề giống như vừa rồi, cảm giác nặng nề giống như bị ngâm trong nước.

Lúc này nàng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Từ đầu đến cuối đều cảm thấy lạnh lẽo, thân thể lạnh đến mức run lẩy bẩy!

Bên tai nghe được không biết là tiếng la to của ai đó: "Tay con bé đang run, tay con bé đang run!"

Nàng không thoải mái mà nhíu mày, muốn nói chuyện, lại phát hiện cổ họng của mình như bắt lửa, đốt thành một mảnh, khô khốc mà đau rát.

Cảm xúc của thân thể càng ngày càng không rõ, không giống như cảm giác mơ hồ mới vừa rồi, nàng có thể tinh tường cảm giác được, cố họng của mình rất đau, thân thể của mình rất lạnh, bên cạnh có người kêu to lên một tiếng, tựa như cao hứng, tựa như vui mừng.

Nàng nghĩ, có phải mình đã tỉnh rồi không?

Nhưng sau khi tỉnh lại, thân thể của mình thuộc về nơi nào........

Y thức dần dần thanh tỉnh, nàng rốt cuộc cũng phân biệt rõ đâu là hiện thực và đâu là giấc mơ.

Sự thật là nàng đã chết, c.h.ế.t vào mùa hè ở Vân Nam, một trận thiên tai đã cướp đi tánh mạng của nàng, không biết do nàng lỗ mãng hay là ý trời, những thứ này đã sớm không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là ... Hiện tại.

Nàng không phải là linh hồn trôi nối, không phải là cô hồn không nơi nương tựa, nàng có gia đình, mặc dù nghèo khó nhưng không thiếu tình yêu thương ấm áp của mọi người. Nơi đó kế núi gần sông, chất phát dịu dàng, cầu nhỏ nước chảy, là cảnh sắc Giang Nam mà mình yêu thích.

Thượng để biết nàng thiếu tình thân nên lưu nàng lại nơi này, phụ thân ôn hòa, ca ca sủng ái, bà nội hòa ái, những người này đều đợi nàng tỉnh lại để đáp trả ân tình cho bọn họ.

Thân thể của nàng từ từ lắng đọng rơi xuống, không còn có cảm giác phiêu bạc hay cảm giác mệt mỏi, nàng muốn mở mắt ra ngay để xem một chút, xem một chút coi có phải tất cả đều là mơ hay không.