Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 40: Ngọc nát



Thời gian trôi qua, xoay một cái đã đến tháng mười hai, tháng cuối cùng của năm, một nhà Triệu gia không có chút sinh khí mà vắng vẻ. Người trong nhà vì chuyện mê dược mà trở nên hết sức lo sợ, trong lúc mọi người chung đụng với nhau cũng rất là lạnh nhạt.

Bất quá cũng vì chuyện này mà tin đồn về Triệu gia có năm mươi lượng bạc cũng được rửa sạch.

Khi mọi người biết được nhị lão Triệu gia rất yêu thương hài tử nóng lòng nhìn Triệu Tương Nghi vì trúng mê dược nên ngất xỉu, cũng không có đủ tiền để mua thuốc thang, liền khẳng định, Triệu gia căn bản không có năm mươi lượng, e rằng là do Dương thị mở miệng nói bậy.

Bởi vì theo tính tình của Phương thị và triệu lão gia tử, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu có năm mươi lượng bạc chắc chắn sẽ không thờ ơ đứng nhìn, tiếc rẻ lấy ra cho Triệu Tương Nghi chữa bệnh.

Mọi người rối rít nhau truyền miệng, việc đính ước của Triệu Nguyệt Cầm và nhà Trương đồ tế cũng bị ảnh hưởng. Trương đồ tể và vợ là Ngô thị, vốn là tham tiền của Triệu gia nên mới tới, bây giờ lại nghe Triệu gia không có tiền, ngay lập tức có suy nghĩ muốn hủy hôn.

Bất đắc đĩ là Trương Sâm con trai của Ngô thị, lúc trông thấy Triệu Nguyệt Cầm đã trót yêu rồi, nói cái gì cũng không muốn hủy hôn. Ngô thị không lay chuyển được con trai, mới không dám đến Triệu gia nói gì. Thế nhưng, cũng vì vậy mà Ngô thị ra chủ ý sẽ không đưa nhiều tiền sính lễ đến Triệu gia, đưa tới bốn xâu cũng xem như là không tệ rồi! (J: thêm một bà nữa)

Sau khi Phương thị biết được chuyện này, cũng không nói gì, biết Ngô thị nịnh bợ, nhưng bà thực sự xem trọng nhi tử của Trương đồ tế nên mới không nói gì, nhận bốn xâu tiền sính lễ, bà bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho Triệu Nguyệt Cầm.

Lúc đó, đại nữ nhi của Dương thị là Triệu Tương Liên bởi vì lòng hư vinh mà gây họa.

Bên này, Triệu tương Liên đang đứng dưới ánh nắng mùa đông, mượn ánh sáng mặt trời rực rỡ giơ chiếc vòng ngọc trên tay khoe khoang với đám bạn cùng lứa.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào chiếc vòng trên tay, khiến cho chiếc vòng ánh lên một màu xanh thanh thúy, không có ánh sáng lung linh nhưng trông rất đẹp mắt và quý giá. Đối với bọn nhỏ sinh ra trong nông gia mà nói, bọn nó chưa bao giờ nhìn thấy một món trang sức tinh xảo như thế này, từng đứa bọn nó nhất thời vui vẻ mà hong sợ, tranh nhau nói muốn nhìn chiếc vòng một cái thật kỹ.

Sự thật là vào đêm Triệu Tương Nghi hôn mê, Triệu Tương Liên vụng trộm nghe cha mẹ nói chuyện, tuy Triệu Tương Liên mới chỉ bảy tuổi nhưng được Dương thị dạy dỗ, nên trưởng thành rất sớm, có thể nghe hiểu Dương thị đang nói cái gì, trong lòng cũng hoảng hốt và lo sợ.

Nhưng đồng thời, Triệu Tương Liên cũng nhớ rõ nơi cất giấu chiếc vòng ngọc kia, thừa dịp Dương thị và Triệu lão tam có việc đi về nhà mẹ đẻ, liền lén lút lấy chiếc vòng ra, yêu thích nhìn ngắm, vừa lúc cha mẹ không có ở nhà, dứt khoát cầm chiếc vòng đi ra ngoài cho đám bạn cùng chiêm ngưỡng, bản thân có thể hãnh diện rồi.

"Tương Liên tỷ, chiếc vòng tay của tỷ thật là đẹp! Chắc tốn không ít tiền đi, mẹ của tỷ từ khi nào lại có đồ tốt như vậy thế!" Cùng lúc, có một tiểu cô nương năm tuổi nãi thanh nãi khí hỏi.

Triệu Tương Liên còn chưa kịp trả lời thì có một người giành nói: "Ta nghe người lớn nói nha, nhà tỷ ấy nhận bạc của người ta, nên mới có tiền mà mua được chiếc vòng đó!"

Triệu Tương Liên thấy đám bạn đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ, sùng bái nhìn mình, liền ưỡn n.g.ự.c lên, cầm chiếc vòng ngọc đung đưa trong tay, ngay sau đó chậm rãi khoe khoang: "Hừ, các ngươi biết cái gì mà nói. Vòng tay lớn như vậy ta đeo đâu có được, nhưng mẹ ta cũng không có đeo đâu. Chiếc vòng này là do mẹ ta đặc biệt mua để dành, chờ đến khi ta trưởng thành sẽ dùng nó làm đồ cưới cho ta đấy."

Đám trẻ vừa nghe xong, nói thẳng mẹ Triệu Tương Liên đối đãi với người.

ngoài như thế nào, lại thương yêu con gái mà tính toán, chuẩn bị đồ cưới cho Triệu Tương Liên.

Đúng lúc này, có một tiểu cô nương hâm mộ nói: "Tương Liên tỷ, mẹ tỷ thật tốt, lại thương tỷ như thế! Nếu như mẹ muội cũng giống mẹ tỷ như vậy, thương yêu muội thì tốt rồi!"



"Ai, việc này nha, cũng không thể miễn cưỡng, ai bảo ta đầu thai vào gia đình tốt làm chi!" Vào giờ phút này, Triệu Tương Liên cảm giác được mình đã lên một cấp bậc, cùng đám bạn kia quả thực không cùng một cấp bậc, vì vậy Triệu Tương Liên bắt đầu dùng ánh mắt ở trên cao nhìn xem đám bạn của mình.

Vừa vặn Lý thị từ nhà hàng xóm trở về, nhìn thấy Triệu Tương Liên cách đó không xa chơi đùa cùng đám bạn của mình, vừa định bước tới gọi nàng về nhà ăn cơm, nhưng bị chiếc vòng ngọc trong tay nàng hấp dẫn ánh mắt.

Tâm d.a.o động liền bước vội đến, cẩn thận nhìn món đồ quý giá kia, cúi đầu hỏi Triệu Tương Liên:"Tương Liên à, chiếc vòng này là của cháu sao?"

Triệu Tương Liên nhìn thấy Lý thị, rõ ràng là chột dạ, sợ hãi cúi đầu xuống, nói quanh co một hồi cũng không nói được gì.

Đám bạn hâm mộ của Triệu Tương Liên liền vượt lên phía trước tranh giành nhau nói cho Lý thị biết, đó là vật mà Dương thị chuẩn bị làm đồ cưới cho Triệu Tương Liên! trong lòng tràn đầy hâm mộ cùng đố kị.

Những lời này lừa gạt con nít thì có thể, nhưng trong lòng Lý thị biết rõ, Dương thị đối đãi với con gái của mình như thế nào, ở trong nhà cũng không còn là bí mật nữa, hơn nữa Dương thị cũng không có cái bản lãnh gì để góp tiền mua được một món đồ quý giá như thế, nếu có bản lãnh ấy thì Dương thị tuyệt đối sẽ không vì nữ nhi của mình mà đặt mua đồ cưới quý giá này đầu.

Hơn nữa, không biết tại sao, nhìn thấy vòng tay bằng thúy ngọc kia, Lý thị cảm thấy nó rất là quen mắt, thế nhưng cũng không nhớ ra là mình đã thấy nó ở đâu.

Sợ rằng là do Triệu Tương Liên nói dối hoặc làm cái chuyện trộm cắp, Lý thị vội vàng giải tán đám trẻ cùng chơi với Triệu Tương Liên, bình tĩnh nói: "Tương Liên, ăn thì có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói lung tung được. Tốt nhất là cháu nên nói cho nhị thẩm thẩm biết, chiếc vòng tay này là ở đâu ra, là do mẹ cháu mua sao?"

Triệu Tương Liên siết thật chặt chiếc vòng ngọc trong tay, mím chặt môi không nói lời nào, Lý thị thấy thế, nghĩ Dương thị và Triệu lão tam không ở đây, việc này vẫn phải để cho Phương thị xử lý, nên không nói gì nữa, chỉ đắt Triệu Tương Liên đi gặp Phương thị.

Phương thị đang ở bắc phòng dụ dỗ Triệu Tương Nghi uống thuốc, nghe thấy thế liền đặt chén thuốc xuống, đi đến trước mặt Triệu Tương Liên, vươn một tay: "Lấy ra."

Triệu Tương Liên nhìn thấy bộ dáng nghiêm nghị của Phương thị liền sợ hãi, sợ đến nước mắt đều rơi xuống, hai tay để ở sau lưng, dứt khoát lắc đầu.

"Không lấy ra đúng không?" Phương thị nói xong, liền bắt chặt lấy hai tay cánh tay ở sau lưng Triệu Tương Liên, trong nháy mắt đã đoạt lấy chiếc vòng thúy ngọc kia, cẩn thận nhìn, biết đây không phải là thứ phẩm gì đó, trong lòng tức giận, chỉ vào mặt triệu tương Liên quát mắng," Nói! Thứ này là ở đâu có được"

"Mẹ, người nhỏ giọng một chút, chớ dọa hài tử." Lý thị nghĩ việc này dù sao không có liên quan gì đến hài tử, vội bước đến khuyên nhủ.

Phương thị thấy thế, không nhìn Triệu Tương Liên, mà quay đầu lại nhìn Triệu Tương Nghi: "Tương Nghi đừng sợ, Bà nội không phải là đang nói con."

Sau đó lại xoay đầu sang nhìn Triệu Tương Liên, giọng nói cũng tốt lên:

"Tương Liên a, mới vừa rồi bà nội hồ đồ, việc này không liên quan gì đến con hết, nhưng mà con phải thành thật nói cho bà nội nghe?"

Triệu Tương Liên lau nước mắt, trong đầu hiện ra bộ dáng Dương thị hung tàn cảnh cáo mình, trong lòng rất sợ, không dám đem lai lịch của chiếc vòng nói ra ngoài, trực tiếp lắc đầu nói mình không biết.

Phương thị ngẩng đầu nhìn Lý thị, Lý thị cũng là lắc đầu giải thích: "Con cũng không biết, mới vừa rồi trên đường về nhà nhìn thấy con bé đang chơi cùng bọn trẻ trong thôn, nghe nói là...Đồ cưới mà đệ muội chuẩn bị cho Tương Liên. "



"Ôi, lời này nói thật là mắc cười quá đi, nếu nàng ta có thể vì con gái mình mà đặt mua đồ cưới quý giá như vậy, mẹ sẽ đổi sang họ của nàng ta!" phương thị châm chọc, tự nhủ rằng chỉ cần chờ Dương thị và Triệu lão tam trở về, có thể hỏi được lai lịch của món đồ này rồi.

Nhà bọn họ mặc dù nghèo, học trò nghèo nhưng chí không nghèo, sao có thể ở sau lưng người khác mà đi làm cái chuyện trộm cắp này được.

Triệu Tương Nghi ngồi ở trên giường tinh tế quan sát chiếc vòng thúy ngọc kia, nguyên còn cảm thấy rất là quen thuộc, trong lòng cũng khẳng định vòng tay này không phải của ai khác mà là của Trương quả phụ.

Vì vậy, Triệu Tương Nghi liền phỏng đoán sắc bén đến một tầng bí mật nào đó, còn không đợi suy nghĩ cho rõ ràng, đã vung tay nhỏ, há mồm hét lên "Bà nội, bà nội, vòng tay đó hình như là của Trương di!"

Vừa nghe hai chữ "Trương di", Phương thị còn chưa kịp suy nghĩ đó là ai thì đã được Lý thị nhắc nhở, bà liền hiểu người mà cháu gái mình đang nói đến chính là Trương quả phụ.

Tâm Phương thị vừa động, nhìn kỹ chiếc vòng lại lần nữa, thật đúng là giống như lời cháu gái, bà ngoài miệng nói "Khoan hãy nói việc này, vừa nãy ta nhìn chiếc vòng giống như đã thấy ở đâu rồi, bây giờ nhìn kỹ lại, không phải là của Trương thị sao?"

Phản ứng đầu tiên của bà là hai người Dương thị và Triệu lão tam đi làm cái chuyện trộm gà trộm chó gì đó, trộm lấy đồ của Trương quả phụ đi, trong lòng gấp gáp cả lên, nghĩ đến Trương quả phụ mỗi ngày đem chiếc vòng này đi khoe khoang, đột nhiên biết được chiếc vòng của mình bị mất là do người trong nhà bà làm, nàng ta không quậy đến nổ tung trời mới lạ.

Đang suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này sao cho vẹn toàn, vừa hận đám người lớn trong tam phòng không hiếu chuyện, tâm tư lại đen tối, thì Dương thị từ nhà mẹ đẻ của mình trở về.

Còn chưa bước vào trong phòng đã thấy Lý thị kêu nàng ta và Triệu lão tam đến bắc phòng, nói là Phương thị tìm bọn họ nói chuyện. Tim Dương thị muốn nhảy rớt ra, thầm nói, chẳng lẽ đã có kết quả điều tra rồi sao?"

Rụt rè sợ hãi đi vào trong Bắc phòng, Dương thị mắt thấy nữ nhi của mình đang khóc, khuôn mặt Phương thị đầy tức giận, chính là vượt lên phía trước trách mắng nữ nhi mình:"Ngươi lại làm chuyện gì khiến cho bà nội tức giận thế hả!" Vừa nói vừa hướng Phương thị cười bồi tội. "Mẹ, người trước nay đều thương yêu con cháu, rốt cuộc Tương Liên đã làm sai chuyện gì, lại làm cho người tức giận đến thế vậy?"

"Con bé không có làm cái gì cà, mà là hai người các ngươi!" Phương thị dứt lời, xòe bàn tay mình ra, chiếc vòng thúy ngọc trên tay hiện ra trước mắt cả hai, làm cho dương thị chột dạ, nhưng thấy Phương thị quát nói, "Theo ta đi ngoái ta có lời muốn hỏi với hai ngươi!"

Lý thị biết mẹ chồng mình không muốn làm ảnh hưởng đến Triệu Tương Nghi, nên Lý thị cũng kéo Triệu Tương liên ra ngoài theo, rồi ở trong sân gọi Triệu Hoằng Lâm đang đọc sách: "Hoằng Lâm à, cháu đến xem chừng muội muội một chút, chúng ta có việc cần làm một chút."

Triệu Hoằng Lâm ngẩng đầu lên, quay sang nhìn Lý thị mỉm cười, sau đó đứng lên đi vào bắc phòng.

Phương thị đem hai người Dương thị gọi vào nhà lớn, Triệu Nguyệt Cầm đang ngồi ở bên trong thêu thùa may vá, thấy thế không khỏi kinh ngạc, không biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhìn thần sắc trên mặt mỗi người có vẻ là không tốt lắm.

Vốn việc này Phương thị cũng không định để cho con gái mình nghe, miễn cho con gái bị ảnh hưởng, nhưng sợ trong lòng con gái lo ngại, ngược lại sẽ làm cho tính cách của mình càng thêm sợ sệt hơn. Sau khi cùng nhà Trương đồ tế đính hôn, Phương thị trái lo phải nghĩ, cảm thấy ngày sau Triệu Nguyệt Cầm còn phải ứng phó với mẹ chồng Ngô thị không tốt kia nữa, không thể không học một chút đương gia chi đạo, cho nên cũng không để cho con gái đi ra ngoài.

"Nói! Thứ này ở đâu ra, là do trộm tới sao!" Phương thị vừa trầm giọng vừa quát, cũng làm cho Dương thị thở phào nhẹ nhõm, biết Phương thị còn chưa hoài nghi đến chuyện của nàng ta và Trương quả phụ.

Vì vậy cũng vội vàng chu miệng nói: "Vật này, là do đệ đệ bên nhà con mua cho con đấy!" Ngay sau đó liền bước lên đoạt lấy đồ vật trong tay Phương thị, trong miệng vẫn còn mắng, "Mẹ, người làm sao lại như vậy, lục lọi đồ đạc trong phòng con để lấy đồ! Ổi chao, ôi chao, người trả lại cho con!"

Phương thị không đưa, Dương thị đoạt không được, hai người, ngươi đấu ta xô, Lý thị thấy thế vội bước đến khuyên can, giữa lúc, không biết người nào cầm không chắc, vòng tay thúy ngọc kia rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng, sửng sốt vỡ thành ba đoạn.