Bình Yên Chốn Thôn Quê

Chương 79: Mục đích khác



Phải, vừa nói vừa khóc nửa ngày, hóa ra là để tên tiểu tử Triệu Hoằng Nhân kia qua đây ăn ké.

Triệu Tương Nghi nằm ở trên bàn, các ngón tay lần lượt gõ lên mặt bàn, cũng đoán ra mục đích thật sự của Dương thị, chính vì vậy càng hiểu rõ Dương thị muốn làm gì, cho nên trong lòng vô cùng tức giận.

Hứ, ban đầu đòi ở riêng đã làm ra cái chuyện gì, hiện tại biết nhà bọn họ có nhiều tiền liền tới đây lấy lòng?

Tiền bọn họ làm ra cũng là mồ hôi nước mắt, tại sao cho tam phòng hưởng.

Không chứ?

Nàng cắn cắn môi dưới, lông mày nhăn lại một chỗ, Triệu Hoằng Lâm thấy thế sờ vào mái tóc mềm mượt của nàng: "Muội cũng không thích sao?"

Triệu Tương Nghi gật đầu liên tục, Triệu Hoằng Lâm liền cười, nhưng thấy Triệu Hoằng Lâm ghé lại gần nàng nói nhỏ một câu: "Cha cũng không đồng ý.”

Triệu Tương Nghi nghe xong, trong lòng cũng an tâm một chút, nhìn lại cha của mình, trên mặt một mảnh lạnh giá, chỉ sợ cha mềm lòng khi nghe Dương thị nói.

Dương thị nói rát cả cổ họng, mà chẳng ai phản ứng, nhất thời nóng nảy, lập tức đứng dậy nhìn về phía mọi người: "Nếu người một nhà mà quan tâm nhau, ta dứt khoát không ở riêng đâu, bây giờ như người xa lạ, không bằng giống như trước đây, hợp lại rồi nương tựa nhau mà sống?"

Không đợi những người còn lại phát biểu ý kiến, bà ta lập tức lại bổ sung, cũng than thở khóc lóc, "Trước kia là ta không tốt, ở riêng rồi ta cũng suy nghĩ rất nhiều, ta bây giờ cũng hối cãi rồi, cảm thấy người một nhà nên hòa thuận chung sống, nên ở chung một chỗ, cha mẹ, hai người thấy sao? Hai người không hi vọng cả gia đình mình nương tựa nhau mà sống chứ?"

Ta nhổ vào.

Triệu Tương Nghi nghe mấy lời này thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Đây là tiếng người?

Trước kia Lã thị chạy trốn với kẻ khác, Dương thị cùng Triệu lão tam chế nhạo phòng lớn ra sao, nàng còn chưa quên mấy ngày mòn mỏi chờ tam phòng ra riêng, luôn mồm nói nàng cùng Triệu Hoằng Lâm nên ăn cơm trắng thôi, không làm việc còn cất giấu của riêng. Nhà họ bây giờ tốt lắm, Dương thị lại la ó, nói muốn hợp lại, mong mọi người cho ở chung, sau đó có bao nhiêu tiền thì dùng chung chứ gì?

Ngươi được đấy, đồ không biết xấu hổ - Dương thị.

Triệu Tương Nghi trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng liền nói: "Con không muốn Hoằng Nhân giành cơm với đồ ăn của con, trên bàn có ít thịt là bị tam thẩm giành lấy cho huynh ấy ăn, còn mắng con nữa."

"Há, ngươi..." Dương thị vừa định mở mồm mắng, lại ngại mục đích mình đến đây, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng đổi thành: "Tương Nghi à, trước kia là do tam thẩm không tốt, hiện tại tam thẩm đâu có giống trước kia nữa."

"Có gì khác nhau, ta thấy cũng là xấu tính như trước." Triệu Tín Lương cầm chén đặt mạnh xuống bàn, đứng dậy nhìn Dương thị, "Mỗi ngày thẩm đừng có ầm ĩ được không? Muốn ồn ào thì trở về nhà của mình đi, đừng đến đây làm phiền cuộc sống thanh tịnh của chúng tôi, dù sao cũng ở riêng rồi, chuyện nhà của mấy người thì liên quan gì đến chúng tôi?"



"Ơ, đại ca, ngươi không thể nói như vậy nha." Dương thị phản đối ngay, "Coi như phân nhà thì đó cũng là anh em ruột, cắt đứt xương thì cũng còn gân với thịt nha, ngươi nói những lời này không phải là bất nhân bất nghĩa sao, cha mẹ cũng để ý nha, đại ca đừng có vô tình thế."

"Ta vô tình?" Triệu Tín Lương chợt cười lạnh, "Nói ta độc ác? Ngày trước ta coi các ngươi là người nhà, các ngươi xem ta là cái gì, hả."

"Con tiện nhân kia chạy trốn với kẻ khác, ngươi với lão Tam đã nói cái gì, ta chưa từng quên đâu." Cặp mắt Triệu Tín Lương đã đỏ bừng, bộ dáng này khiến Dương thị có mấy phần e ngại, nhưng thấy Triệu Tín Lương lại cười lạnh nói, "Muốn trở về sao? Ta không chắc ngươi lại không khoét túi nhà ta đâu, hoặc hại hai đứa con ta, ngươi trả lại được cái mạng và thân thể khỏe mạnh của con gái ta sao?"

"Chuyện đã qua...Đại ca còn nhắc lại làm gì." Dương thị thấy Triệu Tín Lương đang tính món nợ cũ, không khói có chút chột dạ.

Phương thị thấy Triệu Tín Lương nói như thế, trong lòng cũng buồn theo, lập tức phủ quyết nói: "Ta thấy lão Đại nói rất đúng, phân nhà xong, thì còn hợp lại để làm gì, cho dù hợp lại thì ngoài mặt hòa hợp nhưng bên trong lại chẳng được vậy."

Lão Triệu nghe xong cũng gật đầu đồng ý, ông không muốn nhìn Dương thị thêm một khắc nào nữa....

Triệu Tương Nghi nhìn sắc mặt người lớn trong nhà, lòng cũng an tâm hơn.

Nhưng Dương thị lại sốt ruột, thấy mục đích không đạt thành, chỉ đành lấy lui rồi tiến:

"Vậy mấy người cũng nên cứu tế nhà ta chứ, đứng đó trơ mắt nhìn tụi nhỏ c.h.ế.t đói sao...Hay mấy người nuôi Hoằng Nhân ăn học đi, sau này nó có thành tựu sẽ báo đáp mấy người."

"Đứa con như vậy không phải do cha mẹ dạy hư sao?" Phương thị tức giận, trừng mắt nhìn Dương thị một cái.

"Tam thẩm đang ở đây làm trò để Hoằng Nhân vào đây ở sao? Ta thấy thẩm đừng phí sức, tốt nhất đừng ở đây tranh giành nữa, chẳng ai giàu cả, đúng không tam thẩm?"

Cùng lúc, Triệu Hoằng Lâm chợt đứng lên, nhàn nhạt nói ra những lời trúng tim đen bà ta.

Dương thị ngẩng đầu, dùng con mắt rét lạnh nhìn về phía Triệu Hoằng Lâm, ngay cả Triệu Hoằng Lâm mới chín tuổi, Dương thị vẫn bị những lời của nó làm cho giật mình.

"Ta biết ngay nàng ta chẳng tốt lành cái rắm gì." lão Triệu chợt phun ra một câu chửi tục.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Triệu Tín Lương chợt cười, có một thành ngữ gọi là "Giận quá hóa cười", lúc này dùng để hình dung Triệu Tín Lương quá thích hợp: "Ngươi đang nằm mơ sao?"

Dương thị cắn chặt môi dưới, không giống ngày thường giở trò ngang ngược mà ngồi dưới đất khóc rống, Phương thị xoa xoa cái trán, cảm thấy nơi đó cực kỳ chặt.

"Nào có ai nhìn huynh đệ mình gặp nạn mà không cứu, chẳng lẽ muốn ta nói toẹt ra là mượn tiền, coi như là mượn, hiện tại mượn trước một chút cũng không được sao?" Dương thị hắng giọng gào thét, Triệu Tương Nghi lắc đầu một cái, nhíu chặt mày đi vào trong nhà, nàng hết muốn ăn gì rồi.



Phương thị thấy thế, múc hai chén cháo bưng vào trong nhà, chuẩn bị dụ dỗ Triệu Tương Nghi ăn tiếp.

Trong phòng ăn, Triệu Tín Lương coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không biến sắc ngồi ở chỗ đó ăn cháo bí đỏ, mùi thơm của cháo nóng đang lan tỏa, Dương thị ngửi được không khỏi nuốt nước miếng.

Lão Triệu ăn nhanh xong, liếc Dương thị một cái, sau đó cầm nông cụ ra ngoài đồng.

Còn Triệu Tín lương cùng Triệu Hoằng Lâm ngồi đó ăn cháo bí đỏ, cũng không để ý Dương thị đang gào khóc, giống như bà ta vô hình vậy.

Dương thị gào thét được một lúc, thấy bọn họ đều không để ý tới mình, liền dứt khoát dừng lại, đứng dậy tông cửa xông ra.

Triệu Hoằng Lâm thấy thế, ngẩng đầu cười cười với cha mình: "Cha, con ăn no rồi, vậy con đi học đây."

Triệu Tín Lương gật đầu một cái: "Nhớ học cho tốt đó, buổi trưa phải ăn nhiều hơn, nếu ăn không đủ, cha sẽ đem đến cho con."

Triệu Hoằng Lâm lắc đầu một cái, đồng thời vác cái rương sách lên, cái rương được để lên cái giá trúc mang sau lưng do Triệu Tín Lương làm, vừa tiện vừa nhẹ: "Thức ăn ở trường rất ngon, mỗi bữa đều có cơm ăn, coi như không tệ. Còn nữa...Cha, chuyện của bọn họ...Cha nên dứt khoát, nếu không có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai." Triệu Hoằng Lâm chỉ chỉ vào bóng lưng Dương thị.

Triệu Tín Lương cười gật đầu một cái: "Những chuyện này con đừng quan tâm, có người lớn lo rồi, con mau đi đi, coi chừng trễ à."

Lúc này, Triệu Tương Nghi từ trong phòng đi ra, cười hì hì nhìn Triệu Hoằng Lâm: "Ca đi đi, hôm nay bà nội làm bánh nếp ngô, chiều chiều muội đem đến cho ca."

Triệu Hoằng Lâm nghe thế liên tiếp khoát tay: "Đường xa lắm, muội đừng đi, ca về rồi ăn sau, muội còn nhỏ đi không an toàn đâu."

Hắn như thế nói, Triệu Tương Nghi cũng không nói tiếp.

Chờ Triệu Hoằng Lâm đi học rồi, Triệu Tín Lương cùng Triệu lão nhị lần lượt đi ra đồng, Dương thị lại tới. Cách vách là nhị phòng, tiểu Hoằng Tuấn khóc thật lớn, Lý thị đã qua tam phòng khuyên nhủ, trong nhà chỉ còn lại Phương thị cùng Triệu Tương Nghi, nói vậy Dương thị cũng chọn đúng thời cơ mới tới.

Bên này, Dương thị không còn khóc lóc nữa mà kéo tay Phương thị: "Mẹ, mẹ là người hiểu chuyện nhất, lúc này hai mẹ con mình phải nói chuyện nha, mẹ nhìn cha thằng nhỏ xem... Nếu như Hoằng Nhân có tiền đồ, thì ông ấy cũng có hi vọng, chờ hắn thấy được hi vọng, tự nhiên sẽ tỉnh táo lại... Tín Dương cũng là con mẹ mà, đều là ruột thịt cả, mẹ nhẫn tâm nhìn hắn sa sút hay sao? Mẹ... mẹ ở trước mặt đại ca nói tốt vài lời đi?"

Phương thị đã nhức đầu từ sáng giờ, vô lực nói: "Ngươi nói nhiều hơn nữa cũng vô ích... Tiền đó là tiền mồ hôi nước mắt của lão đại, các ngươi cũng hiểu, lúc này làm sao để đại phòng chịu đem tiền ra cho ngươi mượn?"

"Lại càng không đồng ý để mấy người dọn vào nữa, đừng mơ tưởng." Triệu Tương Nghi bồi thêm một câu, Dương thị vừa định tiền lên phát tác, Triệu Tương Nghi đúng lúc giơ cái xẻng lên, Phương thị thấy thể lập tức cản lại: "Đứa bé ngoan, đưa vật này cho bà nội, những đồ này về sau đừng cầm bậy, nếu không người bị thương là con đó."

"Mẹ..." Dương thị vẫn quyết không tha, mặc dù đã nhìn ra trong mắt Phương thị đã mất hết kiên nhẫn, nhưng mặt dày giống như da trâu, "Vậy mẹ nhẫn tâm nhìn cả nhà ta vất vả hay sao? Mẹ xem ông chồng ta đi... Trong lúc mấu chốt này, mẹ không thể bỏ mặc hắn."

"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi muốn Triệu Hoằng Nhân qua đây ở hay muốn hợp nhà xong suốt ngày sinh sự với lão đại?" Phương thị chợt lạnh giọng hỏi Dương thị.