Đã là cuối tháng tám, trong tiết cuối thu, nước sông lạnh tựa như băng. Nếu đem tay ngâm trong nước chắc chắn sẽ bị đông lại. Hai huynh muội Triệu Tương Nghi đi theo Tề gia hai huynh muội câu cá trở về, trên đường đi nhạc a a [1], không khí hòa thuận hòa thuận vui vẻ.
Triệu Hoằng Lâm hí mắt cười, một tay nắm bàn tay nhỏ của tiểu muội, tay kia lắc lắc giỏ trúc đang cầm, bên trong có đến bốn, năm con cá trích dài bảy tấc, vừa lúc đem về có thể nhờ cô cô Triệu Nguyệt Cầm nấu thành một nồi canh, cấp cho tiểu muội một bữa ăn ngon lành.
Trong tay Tề Sâm cũng cầm một cái giỏ trúc, cá bên trong so với cá trong giỏ của Triệu Hoằng Lâm nhỏ hơn một chút nhưng số lượng lại nhiều hơn. Kỳ thật những con cá lớn đều là Triệu Hoằng Lâm xin Tề Sâm cho hắn, hắn đem số cá nhỏ rất nhiều kia trao đổi với Tề Sâm. Tề gia bọn họ tuy nghèo khó nhưng có thể nói so với Triệu gia đông người thì tốt hơn rất nhiều, hai huynh muội Tề Sâm bình thường ăn mặc so với hai huynh muội Triệu Tương Nghi đều tốt hơn chút, cũng không tham gì mấy con cá, mà rất thoải mái trao đổi với Triệu Hoằng Lâm.
Tề Uyển Dao mới bảy tuổi thường ngày đi theo mẫu thân học may vá, trù nghệ, làm việc nhà, cũng không có buồn bực gì, vì sáng sớm được trưởng bối cho phép đi ra bờ sông câu cá, được đi chơi rất là thích, cho nên tâm tình hết sức tốt, lúc nào cũng cười trêu ghẹo Triệu Tương Nghi, mấy đứa trẻ vừa đi vừa cười, làm cho không khí lạnh cuối mùa thu mang vài phần ấm áp.
Về đến cửa nhà, Tề Uyển Dao ngọt ngào nói cảm tạ với hai người Triệu Hoằng Lâm và Triệu Tương Nghi, còn nói: " Lần sau còn có việc hay như thế này, có thể đến đây kêu muội và ca ca đi chung, muội mỗi ngày đều ở nhà cùng mẹ học này học nọ, sớm buồn muốn điên rồi."
"Được rồi, trong giỏ trúc này có một đầu con cá lớn do muội câu lên đấy, cám ơn muội nhiều." Triệu Hoằng Lâm quơ quơ cái giỏ trúc lên, cười híp mắt Tề Uyển Dao trong chốc lát liền ngơ ngác, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, ngại ngùng quay sang chỗ khác cười, cuối cùng là nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Tương Nghi, rồi cùng ca ca đi vào trong nhà.
"Tiểu muội, chúng ta cũng đi về nhà thôi, tránh việc quay về trễ, nếu không bà nội sẽ lại cằn nhằn nữa cho xem." Triệu Hoằng Lâm câu được cá, tâm tình rất là tốt, lại thấy tiểu muội nhà mình nhìn theo phương hướng hai huynh muội Tề gia rời đi đến phát ngốc, hắn liền tò mò ngồi xm xuống nhìn theo ánh mắt của nàng, "Nhìn cái gì đó, có chuyện gì sao? "
"Ca ca." Triệu Tương Nghi đột nhiên quay đầu lại nhìn thẳng vào ca ca nàng, một bộ dáng thiên chân vô tà [2], "Mới vừa rồi Uyển Dao tỷ đỏ mặt đấy."
Triệu Hoằng Lâm tâm động một cái, có chút không hiểu ý tứ của tiểu muội, cũng chỉ là vừa cười vừa sờ đầu nàng, lúc sau cầm tay nàng đi theo dọc đường về nhà.
Phương thị thấy cháu trai và cháu gái của mình đúng là đem về nhà mấy con cá không lớn cũng không nhỏ, vui mừng đến mức mắt muốn nở hoa, rồi thổi phồng lên nói hai huynh muội thật là lợi hại! Vừa nghĩ đến tính tình tham ăn của Dương thị, liền đồng ý với hai huynh muội nói: "Ai yêu, bây giờ Hoằng Lâm và Tương Nghi đã cho cả nhà ăn thêm một món mặn rồi, một hồi cô cô của các con nấu canh cá, sẽ cho hai người các con nhiều nhất!"
"Cho tiểu muội uống nhiều là chính, muội ấy đang ở độ tuổi mới lớn." Triệu Hoằng Lâm hai mắt đều mang ý cười, lại rất hiểu chuyện nói thêm, "Mặt kháo nhị thẩm mới vừa sinh tiểu đệ đệ, cũng cho nhị thẩm nhiều một chút để bổ người."
"Hay, Hoằng Lâm thực biết nghe lời, tuổi còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy! Bà nội không thương con sao mà được". Trong lòng Phương thị không khỏi vui mừng, liền ngồi xốm xuống trêu ghẹo nói." Con có biết không, cha con lúc còn nhỏ như con cũng không có hiểu chuyện như thế này ... "Nói xong, đem những chuyện thú vị lúc nhỏ của Triệu Tín Lương ra kế, chính là khiến cho hai huynh muội đều vui vẻ…
Cơm trưa có mùi canh cá thơm ngào ngạt, tất cả mọi người đều ăn nhiều hơn bình thường, tuy vẫn dùng lương thực phụnhưng tất cả mọi người đều ăn say sưa ngon lành, cười cười nói nói, hòa hợp êm thấm.
Dương thị vốn là vừa nghe cơm trưa có cá để ăn, liền l.i.ế.m lấy mặt cười hi hi nói là muốn giúp đỡ Triệu Nguyệt Cầm làm cơm trưa, kỳ thật chính là muốn ăn vụng, hơn nữa còn nhân cơ hội lặng lẽ cắt xén, cho con gái của nàng ta nhiều thêm một chút canh cá, thịt cá.
Triệu Nguyệt Cầm tuy rằng nhát gan, tâm cũng nhỏ, đã sớm nhìn ra tâm tư của Dương thị, nhưng là nói ra ngoài miệng cũng rất mất mặt, không dám nói Dương thị. Chỉ đành ngập ngừng kiếm cớ nói Dương thị thân thể không tốt, không cần nàng ta bận tâm đến việc này. Mà buổi sáng Dương thị cũng đã nói qua là thắt lưng nàng ta bị đau, lúc này trên mặt nàng ta ngượng nghịu, không thể làm khác hơn đành mặt dày nói rằng hông của mình tốt lắm rồi.
Trùng hợp là bị Phương thị nhìn thấy, tức thì đối với Dương thị tức giận, cuối cùng bảo nàng ta đi chẻ củi, Dương thị lại ồn ào nói thắt lưng mình bị đau, Phương thị cũng không thèm để ý tới, dứt khoát châm chọc nói: "Vừa rồi cũng không biết là ai nói, thắt lưng của mình đã tốt lên rồi, có thể giúp đỡ làm cơm trưa! Nếu không còn việc gì nữa, sao không đi chẻ củi đi!"
Cứ như vậy, Dương thị thấy không có lợi, trái lại còn bị bắt đi chẻ củi nữa, lúc này liền ở trên bàn cơm kêu đau đầu, lại ồn ào nói thắt lưng bị đau.
Phương thị chỉ vào Dương thị nói là tham ăn, khiến cho mọi người chưa ăn gì đã hết đồ ăn, bà sớm đem nồi canh cá lớn chia ra làm nhiều phần. Một phần cho vợ của Triệu lão nhị là Lý thị dùng, vì nàng ấy còn ở trong tháng nên cần được bồi bổ. Một phần cho hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm, cá là do bọn hắn câu được, đương nhiên bọn hắn phải được phần nhiều hơn, còn lại một phần lớn đều phân chia cho những người còn lại ăn cơm trưa.
Dương thị vừa thấy nồi canh cá lớn như vậy chưa gì đã hết một nữa, nhất thời mất hứng, cầm chiếc đũa lên gỗ âm dương quái khí nói: "Này chính là quá coi trọng hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm rồi, mọi người nhìn xem, bữa trưa hôm nay còn được dùng cơm trưa? Trực tiếp nhận lấy chén canh cá có mấy miếng thịt cá to, cũng muốn ăn no rồi, lại tiếp tục uống thêm vài ngụm canh, cái bụng đã muốn căng đến nứt ra!" Nói xong lại lầm bầm vài tiếng, "Chính là mệnh tốt à, trong nhà có một nồi canh cá lớn cũng bị hai người bọn hắn ăn hết nửa nồi đấy!"
Triệu lão gia tử vừa mới cùng mọi người thương nghị chuyện của Lã thị, muốn mọi người chờ sau khi hai huynh muội Triệu Tương Nghi tốt lên một chút, lúc này lại nhìn thấy Dương thị bắt đầu nói hai huynh muội họ như vậy, lấy ánh mắt dùng sức trừng Triệu lão tam, Triệu lão tam cũng sợ phụ thân tức giận, chỉ đành để đũa xuống, phẫn nộ mắng vợ mình, kêu nàng chớ ăn nói tùy tiện nữa.
"Ai, ta có nói sai sao? Nhị tẩu còn đang ở trong tháng, nếu đem hết đồ ăn này cho tẩu ấy, ta cũng sẽ không có nói gì nha!" Lời này là muốn đ.â.m chọt Lý thị, Lý thị ở trong phòng nghe được, ngồi trên giường tức giận đến răng cũng nghiễn lại, Triệu Nguyệt Cầm đang giúp đỡ nàng ăn cơm, nhìn thấy bộ dáng này của nàng, cũng là nhanh chóng khuyên nhủ, không muốn nàng để ý đến người không hiểu biết kia.
Dương thị vẫn cảm thấy là nói chưa đủ, lại là nói tiếp đi: "Nhưng hai huynh muội bọn hắn tuổi còn nhỏ, ở trong nhà cũng không có làm việc gì, chỉ ở trong nhà ăn, sao lại có thể giống như nhị tẩu mà ăn nhiều thứ tốt như thế!"
"Mẹ Hoằng Nhân! Ngươi câm miệng lại cho ta, có cá cho ngươi ăn mà ngươi vẫn không im miệng được sao?!" Phương thị đặt chén xuống, trên mặt cũng mất hứng nói, "Ngươi cả ngày đều ở nhà ồn ào, gia đình đang yên đang lành bởi vì ngươi mà ầm ầm cả lên. Mấy con cá này là do hai huynh muội Hoằng Lâm và Tương Nghi ra bờ sông câu được, ta cho tụi nó nhiều hơn thì thế nào? Ta có đưa hết bát canh cá này cho tụi nó cũng không có quá đáng nữa là!"
"Ô." Triệu lão nhị chợt sững sốt một chút, "Vậy phần này của ta nên giữ lại đi, ta không ăn đâu, nếu ta sớm biết hai người tụi nó muốn đi câu cá thì đã đi theo rồi, chuyện này rất nguy hiểm à! Mẹ, ngài đem phần canh cá của con giữ lại đi, đến tối lại lấy ra hâm nóng cho Tương Nghi uống."
"Không sao hết, nhị thúc, thúc cũng ăn đi, con cùng tiểu muội ăn chung một phần là được rồi. Chỉ mấy con cá mà thôi, ăn hết thì ngày mai con và tiểu muội sẽ đi câu tiếp." Triệu Hoằng Lâm tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện mà cười, ý bảo là Triệu lão nhị không cần tiết kiệm làm chi, cứ ăn đi.
Kỳ thật chỉ là mấy con cá mà thôi, ở gia đình nhà nông cũng chẳng phải là vật hiếm lạ gì, mọi người nếu muốn ăn, cũng có thể ra sông bắt lấy. Chẳng qua bây giờ đã là cuối mùa thu, thời tiết rất lạnh, hơn nữa còn đang là ngày mùa, tất cả mọi người không ai nguyện đi ra sông mà bắt cá, cho nên mấy con cá trong mùa thu đông này được xem như là vật hiếm lạ.
Triệu Tương Liên ngửi thấy mùi thơm của canh cá, linh hồn nhỏ bé cũng sớm đánh mất, lúc này thấy người lớn trong nhà không động đậy, liền nhịn không được, vùi đầu ngay chén của mình, uống đến vang ra cả tiếng.
Dương thị vừa nhìn thấy, tức giận đánh mạnh lên lưng Triệu Tương Liên, suýt nữa khiến cho nàng bị sặc chết.
Một chén canh cá lớn cứ như thế văng tung tóe ra cả bàn, Phương thị vừa định phát hỏa, đã thấy cách cửa nhà không xa là một chiếc xe trâu đang chạy đến, nhìn kỹ mới phát hiện người ngồi trên xe không phải ai khác chính là người nhà mẹ đẻ của Lã thị!
Tâm nhảy lên một cái, Phương thị cũng chẳng còn tâm tình đi giáo huấn Dương thị nữa, vội vàng tung sở trường thọt bạn già của mình xuống, nhỏ giọng nói: "Này, ông nhìn xem, buổi sáng mới nhắc tới, bây giờ đã đến đây rồi."
Hai huynh muội Triệu Hoằng Lâm cũng là nghe thấy được, theo tiếng xe mà nhìn ra, đúng là nhìn thấy bà ngoại Lưu thị mang theo tiểu di Lã Kim Hoa đi về phía nhà mình.
Quay đầu lại, Triệu Tương Nghi ngửi thấy mùi thơm trong chén canh cá còn nóng, hai mắt liền nheo lại. Kiếp trước nàng cực kỳ ghét ăn món nào có thịt cá, bất kể nấu như thế nào, mỹ vị ngon ra sao, nàng chung quy không ăn được thịt cá vì mùi tanh nồng ở bên trong.Nhưng kiếp này, liên tiếp hơn ba tháng ăn lương thực phụ thỉnh thoảng ăn được bữa cơm có thịt cá là mơ ước của nàng à.
Há mồm húp lấy một ngụm canh nóng, chỉ cảm thấy trong miệng là mùi hương thơm ngon vô cùng, đúng là dùng sức ngửi cũng không ngửi thấy mùi tanh của cá bên trong, chỉ cảm thấy ngon miệng, mùi thơm tràn đầy.
Không bao lâu, mẫu thân của Lã thị mang theo con gái nhỏ Lã Kim Hoa bước xuống xe trâu, đối với những người tốt trong thôn đang đứng ở đó nói cảm tạ, sau đó cười híp mắt với bọn người Triệu gia nhị lão đã sớm buông chén xuống ra ngoài cửa "Nghênh đón".
Tính cách của Lưu thị cùng con gái Lã thị không khác nhau là mấy, được nuông chiều lại hay xoi xét, không có bản lãnh gì hết.
Thấy cả đại gia đình đang dùng cơm trưa, chính là đưa đầu cười cười: "Ô, là đang dùng cơm trưa sao? Ôi này, tay nghề của thân gia càng ngày càng tốt, mùi thật thơm à!"
Phương thị biết, lúc sáng Lưu thị mang theo con gái chạy đến Triệu gia thôn, đúng lúc làm nhiệm vụ giữa trưa, không phải là đến đây chỉ để ăn một bữa cơm? Nếu là bình thường, bà thỉnh thoảng cũng cho thôi, hai người phu phụ Phương thị cũng không thích tính toán so đo với người khác.
Nhưng bây giờ là lúc nào, hoàn cảnh gì? Bà ta có thể ở đây mà đưa ra cái mặt dạn mày dày ra tính toán như thế sao, Phương thị trong lòng không thể không thầm oán bà thông gia này vài câu.
Bất quá Phương thị từ trước đến nay coi trọng lê nghi này nọ, chỉ cỏ thể giữ thể diện cười cười nói mấy câu: "Bà thông gia còn chưa ăn trưa đi, đến, cùng nhau ăn, nhà chúng tôi giữa trưa vừa vặn câu được mấy con cá đem về nấu canh, phối thêm mấy món ăn khô ha ha, cũng không có đồ ăn ngon gì chiêu đãi bà thông gia cả."
"Ai ôi, lão tỷ tỷ chính là khách khí quá!" Lưu thị cười đến mặt mày tung bay, lôi kéo con gái nhỏ Lã Kim Hoa của mình đi vào trong Triệu gia, giống như xem đây chính là nhà của mình vậy.
Triệu lão gia tử tức giận hừ hừ, rất không thích cái bộ dáng mặt dạn mày dày của bà thông gia này.
Phương thị một bên cũng nén giận, chọt bạn già mình, bà cũng là muốn nhìn xem, tại sao lúc này Lưu thị lại đến nhà bọn họ, có ý kiến như thế nào đối với hành vi của nữ nhi minh đấy!