[BJYX] Chiết Cốt

Chương 10



Có lệnh của Vương Nhất Bác, sáng hôm sau Lý Uy đứng bên ngoài gọi y.

Nói thật, Lý Uy này tuy là thị vệ thân tín nhưng lại khiến người ta cảm giác như lão quản gia. Trước kia một bước không rời đi theo Vương Nhất Bác, giờ y ở đây lại một bước không rời theo sát y, sinh hoạt hàng ngày chỉ cần gọi là có, lúc không gọi còn chủ động đến hỏi, giống nha hoàn hơn cả nha hoàn.

Tiêu Chiến ló đầu ra khỏi cửa, mờ mịt hỏi: "Sao sớm thế?"

"Nương nương chưa tỉnh ngủ sao?"

"Ừ..." Y cố mở mắt, "Muốn ngủ một lát nữa."

Thật sự không phải y mê giường, nhưng Vương Nhất Bác làm ác đến vậy, tỉnh lại cả người đau nhức, phải nghỉ ngơi thêm mới tốt. Sáng sớm đã bị đánh thức như thế, có chút không chịu nổi.

"Đã sắp giờ Tỵ rồi, nương nương."

"Không muốn dậy..." Tiêu Chiến tựa vào cửa lẩm bẩm.

Chỉ ra ngoài một canh giờ mà thôi, đâu phải cả ngày, hà tất đi sớm như thế... Quá trưa xuất phát cũng được.

Lý Uy nói: "Điện hạ lệnh ta đưa người đi làm chuyện cần làm sớm một chút, còn phải trở về nghiên cứu trị liệu cho Mông tướng quân."

"Hắn à..." Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, "Cứ từ từ."

Nghe Tiêu Chiến nói vậy, Lý Uy nhịn không được hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Nương nương, người định trị liệu cho tướng quân thế nào?"

Hôm qua, lần thứ hai bọn họ trở lại mật thất phụng mệnh xử lý vết thương cho Mông Triết, bất ngờ phát hiện hô hấp và mạch tượng của hắn đang dần ổn định. Dù vẫn nhắm chặt hai mắt bất tỉnh nhân sự, nhưng đã khá hơn nhiều so với bộ dạng tùy thời có thể tắt thở lúc vừa đưa về. Tiêu Chiến rõ ràng chỉ ở trong đó chưa đầy nửa nén hương, làm sao làm được?

Tiêu Chiến miễn cưỡng nở nụ cười, "Ngươi thật sự muốn biết?"

"Vâng, thỉnh nương nương..."

"Ta đây lén nói cho ngươi biết." Y hạ giọng, "Ta muốn biến Mông tướng quân thành hoạt thi."

"Cái gì?" Lý Uy chấn động, mặt mày tái mét, "Hoạt thi?! Hắn?"

Thấy phản ứng này, Tiêu Chiến bật cười. Trận cười khiến cảm giác buồn ngủ tan biến không ít, giãn gân cốt vài cái chuẩn bị vào thay y phục, trước khi đóng cửa, nhàn nhạt ném lại một câu: "Sao lại dễ tin lời người khác thế."

Lý Uy: "..."

Bởi vì phải xuất cung, Tiêu Chiến chỉ mặc thường phục trắng đơn giản, để lại không ít trang sức kêu đinh đang trên đầu giường, như vậy sẽ không gây chú ý trong đám đông.

Có điều từ lúc rời giường đến giờ vẫn không thấy hổ con, đi đâu rồi?

Lý Uy nói: "Được quản sự ôm đi tắm rồi, dù sao cũng gần gũi với nương nương, sạch sẽ một chút mới tốt."

Đêm qua điện hạ ra khỏi nội thất, không biết tại sao tâm tình có vẻ rất tốt, chơi đùa với hổ con một lát, xong việc lại chê móng vuốt nó bẩn, không chấp nhận được, sáng sớm hôm nay đã gọi quản sự đến ôm đi.

Tiêu Chiến gật đầu, không nhiều lời.

Trên dưới trong cung đa phần đều biết mặt Lý Uy, dù sao cũng là thị vệ bên người Thái tử từ bé đến lớn, đôi lúc chính hắn đại diện cho ý chỉ của Thái tử. Vậy nên quá trưa xe ngựa xuất cung, thủ vệ cũng không ngăn lại, hai bên hành lễ là xong.

Trong xe ngựa tất nhiên là Tiêu Chiến.

Đưa y xuất cung chính là như vậy, chỉ dẫn theo một tiểu tư, cưỡi xe ngựa nghênh ngang đi ra.

Y nghe động tĩnh bên ngoài, cảm giác đã có khoảng cách với cửa cung, cẩn thận nhấc rèm cửa lên nhìn ra.

Không khí bên ngoài hoàng cung đúng là thoải mái hơn.

Y thờ ơ nghĩ, tựa vào đệm.

...

Triều đình.

Không khí nặng nề như đá tảng nghìn cân, trầm trọng đè ép, một đám người quỳ chỉnh tề dưới tiền đường, thấp đầu chạm đất, không dám thở mạnh, văn võ bá quan chia làm hai, không nói lời nào. Việt Đế phía trên đặt tay trên đầu gối, lạnh lùng lên tiếng.

"Chỉ có một người mà cũng không quản được, trẫm nuôi đám phế vật các ngươi để làm gì!"

Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, quan viên Hình bộ quỳ dưới đất run rẩy, vội vàng dập đầu nhận tội. Viên quan đứng đầu nói:

"Xin bệ hạ nguôi giận, nguôi giận! Đám người kia thân thủ bất phàm, chúng thần thật sự không phải đối thủ! Huống hồ bọn chúng đến quá đột ngột, mục tiêu chuẩn xác, cướp Mông Triết xong liền rời đi, căn bản không kịp thông báo, bệ hạ, xin bệ hạ minh xét!"

"Minh xét cái gì? Để mất người là sự thật!" Việt Đế đang nổi giận, nghe viên quan kia biện hộ liền chỉ thẳng mặt, "Trẫm hỏi ngươi, đám người kia dáng vẻ thế nào, làm sao đến được, có ai trông thấy không?"

"Hồi bệ hạ! Bọn chúng đều mặc y phục đen, che kín mặt, không nói lời nào, vừa đến đã đánh liên tục, cướp người xong liền nhanh chóng rời khỏi, phối hợp chặt chẽ, chắc chắn là lên kế hoạch đã lâu, võ công nhìn không ra là môn phái nào, đao kiếm và ám khí còn sót lại cũng chỉ là vũ khí tầm thường, tra không được gì. Nhưng bọn chúng có vẻ biết rất rõ cấu tạo trong ngục, ra vào thuận lợi, lại chọn đúng thời điểm thủ binh thay ca, vi thần cho rằng việc này e là không đơn giản như vậy, biết rõ ngục giam như lòng bàn tay, kẻ cướp ngục rất có thể có liên quan đến người trong triều!"

Nghe vậy, sắc mặt Việt Đế vốn lạnh lại càng trầm xuống ba phần.

Hắn chậm rãi giương mắt, ánh mắt tăm tối lướt qua một vòng quan lại hai bên.

Lại nghe viên quan kia nói: "Thỉnh bệ hạ lần nữa cho vi thần ít thời gian, để vi thần có thể lấy công chuộc tội đưa Mông Triết trở về."

Đưa là đưa thế nào?

Việt Đế còn muốn phát hỏa mắng người, lại nhớ đến đang ở trên triều, đủ loại quan lại trước mặt, dừng một lúc, cuối cùng cả giận nói: "Trẫm cho ngươi ba ngày, trong vòng ba ngày nếu không thể đưa người trở về, chém đầu các ngươi!"

Vài người cuống quít dập đầu tuân mệnh.

"Lui đi!"

Các quan viên lục tục lui ra, trên triều yên tĩnh một hồi lâu. Việt Đế đưa tay đỡ trán, chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần.

Một cựu thần vuốt râu suy tư: "Mông gia vẫn còn dư nghiệt à? Có thể bọn họ cướp Mông Triết?"

Vừa dứt lời, lại nghe một vị đại thần nói: "Mông gia hiện giờ chỉ còn lại một mình Mông Triết, còn ai cướp hắn? Về Mông gia quân kia, mặc dù vẫn sót lại vài phần, nhưng không có binh phù không điều động được."

Sau đó lại có đại thần nói tiếp: "Đúng vậy, huống hồ nghe quan viên Hình bộ nói, đám người cướp ngục đêm qua dường như biết rất rõ ngục giam, nếu thật là người Mông gia, sao có thể làm được như vậy."

Nói thì nói thế —— trong lòng ai cũng biết, căn bản không thể có cái gọi là "nếu", bởi vì toàn bộ Mông gia sớm đã bị vùi xuống đất rồi.

Nhắc đến cũng thổn thức.

Mông gia này, tổ tiên là công thần khai quốc, kế thừa phong hầu, đều là tướng quân qua các triều đại, dũng mãnh trung nghĩa. Dưới trướng có một đội quân tinh nhuệ thiện chiến, gọi là "Mông gia quân". Mông gia quân đời đời theo tướng lĩnh Mông gia chinh chiến bắc nam, chặt chẽ nghiêm minh, trong quân trên dưới chỉ tuân lệnh binh phù Mông gia, không tuân theo bất kỳ hiệu lệnh nào khác.

Ba năm trước, phụ thân Mông Triết Mông lão tướng quân phạm tội mưu nghịch, toàn bộ Mông gia bị diệt môn. Mông Triết lúc đó ba mươi hai tuổi, chinh chiến ở biên cương, chưa bị chém đầu nhưng đã là tội thần, bị tước chức đại tướng quân, giải về thành thẩm vấn.

Hắn một mực nói phụ thân oan uổng, bất luận thế nào cũng không nhận tội. Vốn cần thẩm vấn để định án chém, nhưng sau khi Mông gia bị diệt, binh phù duy nhất có thể trực tiếp ra lệnh cho Mông gia đột nhiên không rõ tung tích, trong phủ trên dưới toàn bộ đều không tìm được, Việt Đế bức cung hỏi Mông Triết tung tích của binh phù, nhiều lần không có kết quả, lúc này mới tạm giam vào đại lao chờ ngày khai ra.

Nhưng bây giờ Mông Triết lại bị người cướp đi.

Chuyện này không khỏi khiến Việt Đế nổi giận. Ngón tay đè huyệt thái dương, nghe các đại thần nghị luận không đầy một lát thì cãi cọ, lập tức thấy phiền không chịu được, đập mạnh lên long ỷ, "Được rồi, tất cả đừng nói nữa!"

Các đại thần lập tức yên lặng.

"Hôm nay đến đây thôi, bãi triều."

Dứt lời lại nói: "Thái tử, lão Thất, các ngươi đến thư phòng trẫm."

Vương Nhất Bác nhíu mày.

Hắn bình tĩnh đáp: "Vâng."

Thất hoàng tử bên kia cũng đáp lời, cả hai và các quan lại cung tống Việt Đế, lúc này mới nhích người. Vương Nhất Bác bị một đại thần kéo kéo nói vài câu nên đi chậm hơn, chờ hắn đi vào, Thất hoàng tử đã đến trước, Việt Đế ngồi ngay ngắn trước án thư, đang xem tấu chương.

Xảy ra chuyện gì?

Hắn chợt nghĩ, sắc mặt vẫn như cũ không hề khác lạ, cúi người hành lễ.

"Nhi thần kiến quá Phụ hoàng."

Việt Đế cúi đầu nhấp một hớp trà, nói: "Hồ Châu bên kia lần lượt dâng sổ con."

"?" Vương Nhất Bác ngẩng đầu.

"Nói tình hình tuy đã được khống chế, nhưng kêu ca chưa ổn. Vẫn còn hàng vạn dân thư đang đến." Việt Đế cũng ngẩng đầu, đôi mắt sắc như chim ưng khóa trên người hắn, "Nhất Bác, con nói cho trẫm biết, trẫm mở quốc khố phái con đi giúp nạn thiên tai, tại sao đến bây giờ bách tính vẫn ăn không đủ no, oán than rợp trời? Con đến Hồ Châu, cũng chỉ quản việc đưa lương thực đến tay quan viên?"

Vương Nhất Bác nói: "Hồi Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, nạn sâu bệnh chính là lý do dâng tấu, đã khống chế tình hình..."

"Khống chế tình hình là xong?" Việt Đế ngắt lời hắn.

"..." Vương Nhất Bác trầm mặc.

Việt Đế nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nặng nề cười.

Vừa cười vừa lắc đầu: "Trẫm thấy Cao Viễn đánh giá con quả thật không sai." Thấy Vương Nhất Bác nhìn mình, lại không nhanh không chậm nói tiếp:

"—— có năng lực, nhưng không có tình người."

Hắn nói, Thái tử điện hạ có tài kinh bang tế thế, hành sự ổn thỏa nhưng lạnh lùng không có tình người. Đối với nhiệm vụ chỉ cần thành công, chỉ lo đại cục, chút chuyện nhỏ như thương cảm gì đó, ít khi hỏi đến.

Còn nói về ngày trước hắn mười lăm tuổi xuất chinh, chỉ biết đánh thắng, không giải quyết tốt hậu quả. Máu chảy thành sông, xác chết trôi đầy đất, bách tính oán than nặng nề, hắn cũng chưa từng hỏi một câu.

Trở lại lúc này, chuyến đi dẹp nạn sâu bệnh Hồ Châu, hắn chỉ quản tiêu diệt sâu bệnh, cung cấp lương thực cho nạn dân là xong. Về phần bách tính có thật sự nhận được lương thực hay không, sinh hoạt có chuyển biến tốt hơn không, hắn không quá quan tâm.

Hai ngày trước Việt Đế không nói, chính là đang chờ hắn tự mình nhận ra, lại không ngờ nhanh như vậy đã có hàng vạn dân thư.

Lần này không được.

"..." Vương Nhất Bác lần nữa cúi đầu, một câu biện hộ cũng không có, chỉ nói: "Nhi thần biết tội."

Lúc này, Thất hoàng tử hành lễ nói: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc này không phải lỗi của hoàng huynh, cứu nạn thiên tai là một chuyện gian khổ kỳ công, hoàng huynh không quản được nhiều như vậy, nhất thời có sơ hở, cũng không thể tránh được..."

"Lão Thất." Việt Đế tựa về phía sau, lành lạnh nói: "Con đừng quên chuyện Hồ Châu trước đây vốn nên do con đi. Là con vừa mới sinh bệnh không khỏe nên phái Thái tử đi thay."

Ngụ ý đây vốn là chuyện hắn phải làm, người khác chỉ đi thay, nếu làm không tốt cũng không đến lượt hắn nhiều lời.

Thất hoàng tử và Thái tử cạnh tranh, Việt Đế biết rõ, nhưng biết thì biết, chỉ cần không lộ ra trước mặt hắn, hắn có thể mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao chuyện cạnh tranh này ở một mức độ nào đó cũng có thể cân đối triều đình. Nhưng chỉ cần ai dám lộ ra trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ chặn xuống. Lúc nãy dùng từ "vừa mới" chính là ẩn ý, hoài nghi Thất hoàng tử cố ý nói vậy.

"..." Thất hoàng tử đáp: "Vâng, Phụ hoàng."

"Đã như vậy," Việt Đế lại nói, "Chuyện ở Hồ Châu sẽ để con đi thêm một chuyến. Chuyến này không thể có sai lầm."

"Nhi thần lĩnh chỉ."

Hôm nay xảy ra quá nhiều việc, Việt Đế thật sự mệt mỏi, phất phất tay nói với Vương Nhất Bác: "Lui xuống trước đi."

Về phần Thất hoàng tử, về chuyện Hồ Châu, còn phải tiếp tục giữ lại thảo luận.

Vương Nhất Bác vâng lời rời đi, vừa xoay người, ánh mắt tối sầm lại.

Mới ra khỏi Ngự thư phòng đã thấy Cao Viễn đang đợi cách đó không xa —— nếu không có gì khác thường, mỗi ngày hắn đều sẽ đến Ngự thư phòng giúp việc, hoặc chỉ là nói chuyện phiếm.

Đúng là ái khanh của ái khanh.

"Thái tử điện hạ." Thấy hắn đi ra, Cao Viễn hành lễ.

Vương Nhất Bác gật đầu, "Cao đại nhân."

Lúc đối mặt, bầu không khí có chút khác thường.

Vương Nhất Bác đi sang bên kia, Cao Viễn đứng tại chỗ nhìn hắn từng bước đi qua, cả hai thần sắc bất động.

Bầu không khí như có gì nhen nhóm.

Vương Nhất Bác hẳn là muốn nói gì đó —— hoặc là, Cao Viễn muốn nói gì đó.

Giữa hai người họ như có chút hiểu lầm.

Càng đến càng gần.

Ánh mắt đổ dồn như hai cơn sóng lớn va vào nhau. Bề ngoài bình tĩnh nhưng khí lạnh tỏa ra quanh thân, dấy lên cảm giác giương cung bạt kiếm vô hình.

Đối diện với đôi mắt sắc lạnh của hắn, Cao Viễn lại khẽ nở nụ cười. Nụ cười này quá nhiều ẩn ý.

Bầu không khí tựa hồ ngày càng căng thẳng.

Nhưng cuối cùng, Vương Nhất Bác chỉ lướt qua hắn đi ra ngoài.

Hai người không nói một lời.

Người còn lại ánh mắt thoáng chốc lạnh như băng.

Trà lâu, quán cơm, hiệu cầm đồ, phân xưởng xếp sát nhau, dưới đường còn có các tiểu thương bày ô lớn rao hàng, tiếng người huyên náo, ngựa xe tới lui ầm ĩ chen chúc, nếu không phải Tiêu Chiến một thân bạch y sạch sẽ nổi bật trong dòng người, e là một lúc lơ đễnh cũng đủ lạc mất y.

Đại Tấn phồn vinh hưng thịnh, dân số đông đảo, nhìn khắp nơi đều là người. Đến đoạn đường tấp nập nhất kinh thành, Tiêu Chiến nói muốn xuống xe tự đi dạo, Lý Uy liền sai tiểu tư giữ xe ngựa, theo chân Tiêu Chiến.

Tâm tình y rất tốt.

Đây là kết luận Lý Uy rút ra được sau khi yên lặng theo sau một lát.

Tuy không cười nhưng nét mặt vô cùng thả lỏng, ánh mắt rất có hồn, bước đi nhẹ nhàng, một thân bạch y nhanh nhẹn, cả người thoạt nhìn đầy sức sống.

Đầy sức sống —— đây là dáng vẻ chưa bao giờ xuất hiện trên người Tiêu Chiến khi ở trong cung. Y luôn an tĩnh, luôn nhàn nhạt, luôn rủ mắt, luôn thấp giọng, giống như một gốc cây buồn bực. Thỉnh thoảng có nói đùa vài câu, nhưng cũng không cười thật lòng, hệt như đến giờ chưa từng cảm thấy vui vẻ. Còn tưởng rằng tính tình y bẩm sinh đã thế, tâm tư thâm trầm, nét mặt không rõ tâm trạng, nhưng lúc này thấy vậy mới nhận ra không phải.

Thì ra y còn có thể vui vẻ như thế.

Lý Uy nhịn không được nghĩ.

—— là vì xuất cung rồi sao?

Đang nghĩ ngợi, Tiêu Chiến phía trước đột nhiên dừng chân.

"Chủ tử, sao vậy?"

Ở ngoài tất nhiên không thể gọi nương nương, vì vậy Lý Uy cẩn thận đổi xưng hô. Hắn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng tiến lên một bước bảo vệ Tiêu Chiến, nhưng chỉ thấy Tiêu Chiến giơ tay lên chỉ sang bên cạnh.

Lý Uy cảnh giác nhìn qua.

Một gánh... hàng rong?

"Bánh rán hoa quả." Tiêu Chiến vô tội nói, "Ta muốn ăn."

Lý Uy: "..."

Sau một nén hương.

Lý Uy cuối cùng cũng nhận ra Tiêu Chiến thoát khỏi vỏ bọc Tiêu phi nương nương là thế nào.

Nếu Thái tử điện hạ đến xem, e là cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi...

Hắn đi theo Tiêu Chiến, hai tay xách đầy đồ, tất cả đều là các món ăn vặt.

Ngoại trừ bánh rán hoa quả lúc đầu Tiêu Chiến ăn được phân nửa, còn lại kẹo râu rồng xốp giòn, quế hoa cao, bánh hấp, bánh cuộn hành... các loại, y chỉ nếm thử một ít, ăn vài miếng thì không ăn nữa, Lý Uy không biết y còn muốn ăn hay không, chỉ đành cầm theo, nhìn bộ dạng Tiêu Chiến tạm thời có vẻ sẽ không dừng lại. Y đi phía trước, tay đang cầm xâu kẹo hồ lô chỉ mới ăn một viên.

Đúng lúc này, Tiêu Chiến quay đầu lại thấy vẻ mặt hắn một lời khó nói hết, không khỏi cười: "Ngươi sao vậy?"

"Chủ tử..." Lý Uy nói, "Người xuất cung là để ăn vặt sao?"

Tiêu Chiến nói: "Dĩ nhiên không phải, đi chuẩn bị lễ vật cho Phụ vương."

"Chỉ có một canh giờ thôi, thỉnh người chú ý thời gian."

"A." Tiêu Chiến cười cười, lại đưa kẹo hồ lô cho hắn: "Ngươi có muốn ăn một viên không?"

"... Tạ chủ tử hảo ý, thuộc hạ không ăn."

"Ngươi biết không, những thứ này không có ở Lâu Lan." Tiêu Chiến nói với hắn, "Năm sáu tuổi ta đã từng đến Trung Nguyên một lần. Người cùng tộc của mẫu phi muốn sang đây kinh doanh hương liệu, ta cũng muốn đến tham quan nên nài bọn họ đưa đi cùng. Lúc đó, trên đường đi, ngoại công mua cho ta rất nhiều đồ ăn vặt chưa từng thấy, thực sự ăn rất ngon, còn mang về rất nhiều cho mẫu phi. Đáng tiếc, giờ đã sang bên này hai năm rồi mà vẫn chưa có cơ hội ăn lại lần nữa."

Y vậy mà lại chủ động kể những chuyện này... Lý Uy kinh ngạc thốt lên: "Nếu người muốn ăn, lúc trước sao lại không cầu điện hạ phái người xuất cung mua một ít?"

Tiêu Chiến lắc đầu, "Ngươi không hiểu."

Nhưng thoạt nhìn tâm tình y thực sự rất tốt, mỉm cười với Lý Uy, quay đầu tiếp tục chậm rãi đi.

Lý Uy bị nụ cười kia làm xao động.

Đó là nụ cười phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không hề mờ mịt. Nụ cười của Tiêu Chiến.

Dưới ánh mặt trời ban trưa sáng rỡ, đẹp hơn cả người phàm. Ai nhìn thấy cũng phải run nhẹ trong lòng, sau đó tan thành hồ nước.

Trong nháy mắt đó, hắn đột nhiên nghĩ đến một chuyện, một chuyện đáng tiếc.

—— nếu nương nương có thể cười với điện hạ một lần như thế...