Trong điện nhất thời trầm xuống, không khí yến hội linh đình náo nhiệt vừa rồi không còn lại chút gì, những người có mặt nhìn nhau, không một ai dám lên tiếng.
Đoản đao bị tước đi nằm trước mặt Việt Đế, thân đao dưới ánh sáng trong điện hiện lên vẻ lạnh lẽo, ánh vào mắt hắn, đôi mắt lạnh đến thâm trầm.
Vương Nhất Bác khẽ nghiêng người, môi mím nhẹ, không biết đang nghĩ gì.
Chốc lát, Việt Đế phất tay nói: "Đưa chúng đến đây, trẫm muốn đích thân thẩm vấn." Dứt lời lại quay đầu, "Lâu Lan Vương, ngươi cũng qua đây."
—— xem ra là có chuyện không thể để người khác biết.
Tên gọi Ô Dực này, chúng nhân nghe không quá xa lạ, dù sao năm đó cũng là đại quốc phía Tây, nhưng người thực sự hiểu rõ uẩn khúc bên trong lại không nhiều.
Bởi vì đây đã là chuyện của rất nhiều năm trước.
Nhiều năm trước, Ô Dực và Lâu Lan giao chiến, Lâu Lan là tiểu quốc, khi ấy căn bản không phải đối thủ của Ô Dực. Mấy ngày liền khổ chiến, Lâu Lan tổn thất nặng nề, A Đế Vương phi cũng ra đi trong trận chiến ấy. Lâu Lan Vương cùng đường phải cầu viện khắp nơi, lúc ấy Việt Đế vừa lên ngôi không lâu, căn cơ chưa ổn, chẳng ai ngờ rằng cuối cùng hắn đồng ý viện trợ, hạ lệnh phái binh sang Lâu Lan.
Về phần nguyên do —— lúc ấy có rất nhiều người suy đoán, nhưng đại đa số đều cho rằng vì Lâu Lan nằm giữa Đại Tấn và Ô Dực, Việt Đế mưu tính sâu xa, nếu Ô Dực chiếm được Lâu Lan sẽ càng tăng cường quốc lực, vậy đối với Đại Tấn mà nói cũng là một sự uy hiếp, cho nên xuất binh viện trợ.
Mà tướng lĩnh phái đi chính là phụ thân Mông Triết.
Ô Dực tuy mạnh nhưng căn bản không bằng Đại Tấn. Mông lão tướng quân thống lĩnh viện quân, khéo léo bày mưu để cùng tàn quân Lâu Lan nội ứng ngoại hợp, xoay chuyển chiến sự, Ô Dực đại bại.
Sau trận chiến này, Ô Dực vốn hùng mạnh chịu tổn thất nặng nề, từ ấy nhanh chóng suy yếu, có vu sư Tây Vực bình luận chuyện này, nói là "Tổn hại quốc vận". Cứ như vậy đã lay lắt hơn mười năm.
Hơn mười năm sau, lại bị Thái tử Đại Tấn mười lăm tuổi năm ấy san bằng, chém chết quốc chủ ngay tại cổng thành. Đến đây, Ô Dực triệt để bị diệt.
Từ ấy về sau, Lâu Lan đã khôi phục quốc lực hàng năm đều phải tiến cống rất nhiều trân bảo để cảm tạ. Lại qua vài năm, Lâu Lan Vương tự mình đến triều bái tiến cống, cũng đưa Tiêu phi đến.
Đã qua nhiều năm... Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Trà trộn vào hộ vệ của Lâu Lan Vương, còn chọn yến hội ngày thứ hai để động thủ —— ngày thứ hai này, tinh thần người dự yến cũng thư giãn hơn nhiều. Xem ra đã sớm có kế hoạch.
Nhưng kỳ quái hơn là, Việt Đế không truyền Vương Nhất Bác vào. Rõ ràng, chuyện Ô Dực bị diệt, hắn cũng là đương sự, nhưng Việt Đế không hề có ý định để hắn tham dự, chỉ truyền Lâu Lan Vương và thị vệ dẫn theo ba tên kia, còn cả ái thần Cao Viễn, đang lục tục rời đi.
Cao Viễn vẫn luôn trầm mặc, thần sắc thâm trầm, Việt Đế cho truyền, hắn ngẩn người một lúc mới đáp lại. Ai cũng nghĩ hắn là quan văn, nhìn không nổi đao kiếm máu tanh nên vẫn chưa thoát khỏi chấn động vừa rồi, chỉ có Vương Nhất Bác biết hắn đang nghĩ gì.
Lập tức cảm thấy tâm càng thêm phiền.
Đống hỗn loạn trong thịnh yến được dọn đi, chúng nhân đều có suy nghĩ, nhưng đây là cơ mật hoàng thất, không ai dám nghĩ nhiều, chỉ mơ hồ nghị luận cảm khái vài câu, được Phạm công công và các cung nhân an bài, đều rời đi.
Vương Nhất Bác cũng hồi cung.
Bận rộn suốt hai ngày nay, căn bản không có cơ hội nghỉ ngơi, sau khi Tiêu Chiến đi, hắn không về tẩm cung nghỉ cũng không vào phòng khác, chủ yếu ngủ ở thư phòng. Lúc này vào cửa, theo thói quen chuyển hướng sang thư phòng, bước chân chợt dừng lại, hắn đứng yên chốc lát, lại xoay người đi đến tẩm cung.
Ngày ấy Tiêu Chiến vừa đi, hắn đã ném hổ con cho hạ nhân chăm sóc. Hắn không thích vật nuôi, nhưng nghe tiểu thái giám kia nói nương nương của hắn muốn tìm vật nuôi nên mới tìm cho Tiêu Chiến một con, hiện giờ người đi rồi, dĩ nhiên là gạt sang bên. Vừa mở cửa ra, bên trong trống trải, một chút sức sống cũng không có.
Trong nội thất vẫn hệt như lúc Tiêu Chiến vừa đi. Trước đây Vương Nhất Bác từng có vài nha hoàn làm ấm giường nhưng hắn không quen ngủ cùng người khác, không ai có thể ở lại phòng hắn qua đêm, hơn nữa hắn không thích cũng không tin tưởng để người khác động vào đồ vật của mình, từ trước đến nay vẫn tự thu dọn giường. Tiêu Chiến ngược lại rất tự giác, lúc Lý Uy đưa y về, Vương Nhất Bác không ở đây, trước khi đi y còn thu dọn giường đệm sạch sẽ.
Vương Nhất Bác ngồi xuống giường.
Hương thơm vương vấn không tan, chính là mùi hương trên người Tiêu Chiến.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Tiêu Chiến nhuốm máu ban nãy. Trước đó y còn đang nhìn hắn —— bởi vì hôm qua hắn chặn Tiêu Chiến ngay góc tường, hung hăng cảnh cáo y lần sau không được cúi đầu ăn không để ý đến ai.
Rõ ràng vết thương không nặng, chỉ bị cứa một đường mà thôi, nhưng cứ hiện mãi trong đầu không xua tan được.
Vết thương như thế... sau này có để lại sẹo không? Lúc trước y nói người Lâu Lan có sẹo là phạm tội, vậy lúc này phải làm thế nào? Nếu thật sự có sẹo, vậy phải làm sao?
Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại nổi giận.
Ngu ngốc, ngăn cái gì chứ. Thị vệ lập tức đến ngay, Lâu Lan Vương chờ thêm một chút cũng không chết được.
... Nhưng nói vậy lại có phần quá đáng. Hai ngày nay Tiêu Chiến và Phụ vương y thân thiết thế nào, hắn cũng đã nhìn thấy. Tình hình khi ấy, ai có thể nghĩ nhiều như vậy, Vương Nhất Bác ở gần Việt Đế, cách quá xa nên cũng không thể qua được.
Biết thế đã sớm ra tay. Khi ấy hắn quá cẩn trọng, muốn xác nhận thêm chút nữa, nếu trực tiếp xuất thủ trước thích khách thì đã không xảy ra chuyện.
Nghĩ vậy, một câu ngu ngốc này nhất thời không biết nên mắng ai.
Đáng chết, Tiêu Chiến ——
Hắn càng nghĩ càng giận, nhưng cũng không biết nên giận ai, cuối cùng lửa giận bốc lên, chỉ có thể hung bạo đấm vào gối. Ngôn Tình Sủng
Gối bị đánh lệch, lộ ra một hộp nhỏ bằng bàn tay bên dưới. Là hộp son ngày ấy tặng cho Tiêu Chiến.
Y không nhận, không mang đi, lẳng lặng giấu dưới gối.
Nếu là bình thường thì cũng cho qua, nhưng lúc này Vương Nhất Bác đang nổi giận, thấy chiếc hộp, không biết tại sao, thoáng chốc phẫn nộ. Cơn giận hắn kìm nén đã hai ngày, nghĩ đến là giận, chuyện nào cũng giận, ấy thế mà người làm hắn giận lại không hề hay biết, lửa giận càng không có chỗ trút. Đổi lại lúc trước, sao có thể như thế này —— Vương Nhất Bác đen mặt, quay lại đánh vào gối bịch bịch.
Hay lắm, Tiêu Chiến. Hai ngày nay ngươi khá lắm. Mặt hắn thâm trầm.
Đêm nay hắn nhất định phải tìm y nói cho rõ.
Việt Đế bên kia thẩm vấn bí mật vô cùng, không một ai biết lúc sau thế nào, chỉ biết trời vừa sập tối, Lâu Lan Vương phải trở về.
Vốn định ở lại ba ngày, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thích khách không kiêng nể gì như thế, Lâu Lan Vương lo sau khi hắn đi Lâu Lan bên kia cũng xảy ra chuyện, thực sự đứng ngồi không yên, quyết định sớm khởi hành.
Việc này thật sự rất lạ. Theo lý, thích khách là do Lâu Lan Vương mang đến, vì chúng trà trộn trong đoàn hộ vệ của hắn. Tuy Lâu Lan Vương cũng bị tấn công nhưng không thể xóa hết hiềm nghi, dù sao cũng không ai biết có phải khổ nhục kế hay không. Nhưng nhìn bộ dạng Việt Đế, giống như không hề hoài nghi Lâu Lan Vương, không chỉ không giam hắn mà còn cho hắn trở về, lại phái thêm một đoàn hộ vệ thân tín, một đường hộ tống hắn quay về Lâu Lan.
Tiến hành xong lễ tiễn, Việt Đế lại đặc biệt cho phép Tiêu Chiến một mình tiễn Phụ vương y đến cửa cung. Nghĩ lại thì, Lâu Lan Vương đã ở đây hai ngày mà phụ tử bọn họ vẫn chưa có cơ hội tâm sự, lần này xem như là bù đắp, để trước khi chia tay bọn họ được nói vài lời.
Ánh mặt trời hôm nay vẫn rực rỡ. Hoàng hôn buông xuống, mặt trời lặn về tây, họa nên ánh chiều tà đỏ rực.
Tiêu Chiến đứng cạnh xe ngựa. Vết thương của y đã được băng bó, không còn đáng ngại, Lâu Lan Vương nắm tay y thật lâu mà không nói gì, môi mấp máy vài lần, đến cuối cùng chỉ thở dài.
"Phụ vương đi chuyến này, nhất định phải chú ý an toàn." Tiêu Chiến nói.
Vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, dường như ly biệt không hề lay động tâm trí y chút nào. Vội vàng vào kinh, vội vàng ở lại, vội vàng trở về, nhanh đến độ khiến người ta không cảm nhận được dư vị chia ly, vừa quay người đi, lần sau gặp lại càng xa vời.
Lâu Lan Vương nhìn ánh chiều tà, sắc vàng đọng trên gương mặt ánh lên vẻ thê lương.
Không khí trĩu nặng, Tiêu Chiến bỗng nhớ đến buổi chiều tà của nhiều năm trước, nhớ đến vạt áo đỏ thẫm tung bay. Cảnh tượng kia chỉ hiện ra trong đầu một khắc, nhưng lòng lại nhất thời ngơ ngẩn, nên cũng không nhiều lời nữa.
"Tiểu Cửu." Một lúc lâu, chỉ nghe Lâu Lan Vương gọi.
"Phụ vương."
Lâu Lan Vương quay đầu lại, ánh mắt hắn dưới nắng chiều có vẻ gì rất xa xôi, nếp nhăn ngang dọc trên gương mặt, dường như vừa chớp mắt một cái đã già đi rất nhiều.
"Nếu lần này có thể thành công..." Hắn ôn tồn vỗ nhẹ tay Tiêu Chiến, trầm giọng nói, "Nếu thật có thể thành công, trời cao biển rộng, con hãy đi đi. Không cần nhớ Phụ vương và quốc gia."
Tiêu Chiến trầm mặc một lúc lâu, không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.
"Là Phụ vương có lỗi với con." Hắn thở dài.
Hộ vệ thân tín của Việt Đế còn đang chờ phía sau, không thể nói thêm nữa —— hoặc là, nói thêm cũng không có nghĩa lý gì. Lâu Lan trước sau nước nhỏ sức yếu, Lâu Lan Vương trước sau bất lực, Tiêu Chiến trước sau chỉ có thể lẻ loi đơn độc nơi thâm cung.
Ai cũng không giúp được ai, ai cũng không cứu được ai.
Tiêu Chiến nói: "Phụ vương đừng nghĩ nhiều, con không sao."
Y rủ mắt, "... Mệnh con đã như vậy."
Lâu Lan Vương xoa đầu y, không nói gì nữa.
Mặt trời dần dần lặn xuống. Sắc trời dần tối, đã đến lúc lên đường.
Lâu Lan Vương lên xe ngựa, Tiêu Chiến vốn định nhìn thêm một lúc, nhưng thị vệ gác cửa không cho y chờ lâu, tiễn xong phải trở về.
Cũng đúng với ý chỉ của Việt Đế...
Tiêu Chiến lặng lẽ xoay người bước vào. Đại môn chậm rãi đóng lại, một khắc cuối cùng, xe ngựa sau khe hở xa dần đến khi chỉ còn là một chấm nhỏ.
Trong xe ngựa, Lâu Lan Vương mở lễ vật Tiêu Chiến chuẩn bị cho hắn.
Y may cho hắn túi thơm và túi dược, chừng mười mấy túi. Hắn cẩn thận mở một túi, đưa tay vào lục tìm, quả nhiên tìm thấy một vật lạ. Hắn cẩn thận lấy mảnh phục sức nhọn trên người, lại đưa tay vào cứa rách vải, lục tìm thêm lần nữa, lấy được mảnh giấy nhỏ bằng móng tay.
Lúc trước ở Lâu Lan, Tiêu Chiến rất thích chơi trò này với hắn. Bỏ mảnh giấy nhỏ trong lớp vải, lại dùng vải làm túi thơm, dâng lên rất nhiều, nói Lâu Lan Vương đoán xem bên trong túi nào có mảnh giấy nhỏ. Lúc ấy, rất nhiều mảnh giấy nhỏ gấp lại khâu vào trong túi hương, xúc cảm rất rõ, vừa sờ đã tìm được, nhưng hiện giờ lại khác, Tiêu Chiến cẩn thận, sợ bị người phát hiện, chỉ may một ít giấy mỏng, không tỉ mỉ sờ thì không biết được, vô cùng kín đáo.
Mảnh giấy quá nhỏ, chỉ viết một chữ: Lúc.
Hắn nghĩ một chút, thử sờ tìm trong các túi còn lại. Quả nhiên, bên trong từng túi đều có một mảnh giấy nhỏ, mỗi mảnh đều chỉ có một chữ.
Hợp lại thành một câu.
"Đã chế thành công giả tử dược, đến lúc ấy vẫn còn đường lui, thỉnh đừng bận tâm."
Lâu Lan Vương nắm chặt túi thơm, nước mắt rơi như mưa.
Con chịu khổ rồi, Tiểu Cửu...
...
Lưỡi trăng sắc tựa móc câu, xa xa chỉ có vài đốm sao nhỏ, tịch mịch hiu quạnh.
Vương Nhất Bác nhảy trên tường xuống, thân nhẹ như yến, nhẹ nhàng đáp xuống giữa sân.
Đang định vào trong, chợt thấy một người vội vàng chạy đến, là tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác không mấy quan tâm tên tiểu thái giám này, khoanh tay lạnh lùng hỏi: "Chạy cái gì?"
"Oái!" Tiểu Từ Tử lại càng hoảng sợ, kịp phản ứng, thấy đúng là Thái tử điện hạ đứng dưới góc khuất, một thân cẩm y đen gần như hoà vào bóng đêm, lúc này mới nhận ra.
Lập tức hớt hải chạy đến trước mặt hắn nói một tràng: "Điện hạ! Nô tài tham kiến điện hạ! Điện hạ, người mau vào ngăn lại đi! Nương nương uống say rồi! Nô tài không khuyên được! Nương nương đã uống rất nhiều! Còn sai nô tài ra tìm thêm rượu! Không thể uống được nữa đâu! Lý đại nhân cũng không khuyên được! Không ai dám khuyên cả! Nô tài cũng hết cách!"
Hắn vẫn nhớ giáo huấn, không dám gọi A Chiến trước mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cau mày, "Cái gì?"
Tiểu Từ Tử nức nở: "Hôm nay nương nương đi tiễn Lâu Lan Vương về, không biết tại sao tâm tình lại không tốt, nói muốn uống rượu, chuyện này, nô tài làm sao dám, nương nương liền nổi giận, trông giống như muốn khóc, hức, nô tài hết cách nên mới tìm cho người một ít rượu, kết quả người uống xong còn muốn uống tiếp..."
Hắn còn quỳ dưới đất nói không ngừng, Vương Nhất Bác đã nhanh chóng lướt qua đi vào.
Vừa vào cửa, chỉ thấy Lý Uy đang khẩn trương đứng trong thính đường, thấy hắn, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Thuộc hạ tham kiến điện hạ, điện hạ người mau ngăn lại, nương nương uống nhiều rượu, thuộc hạ không khuyên..."
Hắn nhíu mày nhìn về phía bàn, Tiêu Chiến nằm gục trên bàn, tay cầm một vò rượu nhỏ, mặt bàn lấp lánh ánh nước. Nghe có người mở toang cửa, y hơi chống tay đứng lên. Suối tóc tán loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, có vẻ đã uống không ít.
Đôi mắt long lanh khẽ chớp, nhìn thấy hai tay hắn trống không, y hỏi: "Rượu đâu?"
Lại có thể say thành như vậy —— đến người cũng không phân biệt được.
Vương Nhất Bác lạnh mặt: "Ngươi nhìn xem ta là ai?"
Vừa nói vừa đi đến trước bàn, đưa một tay lên, trực tiếp ném vò rượu còn dư hơn nửa ra ngoài cửa sổ, choang một tiếng vỡ nát.
"Ngươi làm cái gì!" Tiêu Chiến quát hắn.
Say rượu nên lá gan cũng lớn rồi, cứ như vậy ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm, ngữ khí hung hăng, hoàn toàn không mềm mỏng như thường ngày. Vương Nhất Bác liếc thấy cánh tay vẫn đang băng bó, ngữ khí hung ác hơn cả y: "Đã bị thương còn dám uống rượu, ngươi không muốn sống nữa?"
Luận hung ác độc địa, tất nhiên hắn lợi hại hơn. Tiêu Chiến bị hắn quát vội rụt lại, vẻ mặt có chút mông lung.
Một lát, y hơi nghiêng đầu, ngập ngừng gọi: "... Điện hạ?"
Vương Nhất Bác cười nhạt, "Ngươi còn biết gọi ta là điện hạ?"
Nói xong liền nhấc y ra khỏi bàn, phải nghĩ cách làm y tỉnh rượu. Hắn đang giận, động tác không nặng không nhẹ, cổ tay Tiêu Chiến đau, đẩy ra vài lần, "Đừng kéo..."
Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiêu Chiến, hai ngày nay ngươi làm ta tức chết rồi."
Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn giảm lực, vừa lúc Tiêu Chiến bắt trúng khoảng không, tránh né lui về sau vài bước, ngồi bệt xuống giường, lại ngẩng mặt lên nhìn hắn.
Vương Nhất Bác nhìn thẳng y một lát, nói: "Đứng lên."
"Không đâu."
Tiêu Chiến đáp rất nhanh. Vương Nhất Bác vừa tiến lên phía trước một bước, y lại lui về sau một bước, cuối cùng dứt khoát đạp rơi giày chui vào trong chăn, y cho rằng chui vào chăn thì Vương Nhất Bác sẽ không tìm được.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác hít vào một hơi, "Tự mình bước ra."
Hắn thật sự phát hỏa. Vốn thấy Lâu Lan Vương đột nhiên trở về, tâm tình Tiêu Chiến không tốt, hắn liền gạt đi ý nghĩ ban ngày, chỉ định đến thăm y một lát, những chuyện khác sau này hãy nói. Không ngờ, đến lúc này, Tiêu Chiến lại cho hắn một kinh hỉ.
Giằng co một lát, Vương Nhất Bác đã nhẫn nại đến cực hạn, đang định đi qua, lại thấy Tiêu Chiến ló đầu ra từ trong chăn.
"Muốn ăn kẹo hồ lô." Y đột nhiên nói, "Điện hạ mua kẹo hồ lô cho ta."
"Ăn kẹo hồ lô gì chứ?"
Vương Nhất Bác mất kiên nhẫn nói, hắn vén chăn lên, kéo người ra ngoài. Tiêu Chiến thuận thế trèo lên cổ hắn, hai chân quấn quanh hông hắn, cả người như gấu ôm cây, hoàn toàn dán trên người hắn, Vương Nhất Bác ngơ ngác một lúc, Tiêu Chiến ôm cổ hắn, đột nhiên hôn hắn một cái.
Vương Nhất Bác: "..."
Hắn hỏi: "Ngươi làm gì?"
"... Ngươi không thích ta như vậy sao?"
Hắn chưa từng nghe Tiêu Chiến nói với mình bằng thanh âm ấy, nép bên tai, trầm thấp, dịu dàng đan xen lạnh lẽo. Khi lên tiếng, môi y chạm nhẹ bên mặt Vương Nhất Bác, chầm chậm lướt qua.
"Thích không?"
Vừa nói xong lại hôn một cái.
Vương Nhất Bác nói: "Đi xuống."
Tiêu Chiến càng ôm sát hắn. Lúc này y uống say nên làm càn hơn, bất luận Vương Nhất Bác nói gì cũng không chịu buông tay, cứ hôn hắn từng chút từng chút như mèo nhỏ liếm mặt, mỗi lần hôn lại hỏi hắn "Thích không".
Tiêu Chiến với suối tóc mềm mượt, đôi mắt long lanh, quả thực đẹp đến không tưởng.
Theo động tác, ngân sức trên người y vang lên không ngừng, đinh đang đinh đang, hệt như quỷ nhạc mê hoặc tâm trí trong truyền thuyết, rõ ràng không uống rượu, nhưng thần trí chìm sâu trong hương thơm nồng nàn này, cũng chẳng khác mấy với người say.
Tiêu Chiến lại hôn hắn, "Thích không?"
Lời vừa dứt, lại thêm một lần hôn. Hơi ấm phả bên tai, mê người vô cùng, "... Ngươi thích ta không?"
Vương Nhất Bác đột nhiên bế y về giường.
Tiêu Chiến ngã xuống đệm, mờ mịt nhìn hắn, hai má đỏ ửng như quả đào chín mọng.
"Mau tỉnh." Vương Nhất Bác lạnh lùng nói, "Ta không nói chuyện với sâu rượu."
Tiêu Chiến ngơ ngẩn nghiêng đầu, một lúc lâu mới hiểu lời hắn, híp mắt bật cười, "Ngươi nói ta là sâu rượu?"
"Không phải sao?"
Vương Nhất Bác không muốn nói gì với y nữa, tâm tình hỗn loạn quấy nhiễu hắn đến mức thần trí đảo điên —— xưa nay hắn tĩnh tại tự cao, cảm giác này phải nói vô cùng xa lạ.
Vừa xoay người định rời đi lại bị Tiêu Chiến kéo tay áo.
"... Ngươi phải đi ư?" Tiêu Chiến mềm giọng hỏi hắn, "Sao lần nào ngươi cũng đi vậy?"
Y kéo y phục Vương Nhất Bác muốn giữ hắn lại, Vương Nhất Bác thoáng nhìn sang, thấy y đang dùng tay bị thương, liền thuận theo lực tay y lui về giường vài bước. Người say rượu không biết nặng nhẹ, không kéo nổi cũng muốn dùng sức, Vương Nhất Bác chỉ đành chiều theo, cứ như vậy ngồi xuống giường.
Một tay Tiêu Chiến giữ hắn không buông, tay kia thần thần bí bí lục tìm dưới gối, lấy ra một vật màu xanh.
"Ngươi xem." Y phấn khích đưa cho Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác liếc nhìn, là một cái túi thơm rất tinh xảo, đường may khéo léo chỉnh tề, đưa gần vào còn ngửi được hương thơm.
... Lúc trước hình như y từng nói sẽ làm một cái túi thơm cho hắn.
Sắc mặt hắn giãn ra một chút, ho nhẹ, nhận lấy cất vào trong tay áo.
Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, đôi mắt trong veo, "Thích không?"
Vương Nhất Bác dừng một chút, "Thích."
Được khen, Tiêu Chiến cũng cười, cứ như vậy nắm góc áo hắn nằm xuống.
"Buồn ngủ..." Y dụi dụi mắt, nước mắt ươn ướt, đuôi mắt hồng hồng, vừa mềm mại vừa đáng thương. Uống say nên vẫn còn choáng váng, nói xong câu này thì im lặng, cứ thế ngủ mất.
Y phục Vương Nhất Bác còn vướng lại trong tay y, hắn quay sang lẳng lặng nhìn Tiêu Chiến, trên mi mắt lấp lánh chút nước. Trầm mặc một lát, Vương Nhất Bác đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
Bên gối còn đặt một mảnh vải xếp ngay ngắn, ánh mắt hắn đảo qua, liền nhận ra là tay áo lần trước.
Sờ nhẹ gương mặt người không hay biết gì, Vương Nhất Bác nói: "... Hai ngày nay ngươi thực sự làm ta tức chết."
Không giống với câu nói nghiến răng nghiến lợi vừa nãy, giọng hắn lúc này rất nhẹ, lại có chút bất đắc dĩ, trầm thấp êm tai, thêm vào chút dịu dàng.
Qua nửa đêm.
Ánh nến chớp động, chiếu đến hai người trên giường.
Tiêu Chiến theo thói quen cuộn tròn người, nằm gọn trong lòng Vương Nhất Bác, chóp mũi cọ lên cổ hắn, hơi thở đều đều. Tay y vẫn nắm chặt y phục Vương Nhất Bác, chỉ là y phục đã được cởi ra, gấp gọn đặt bên chăn. Bên còn lại, Vương Nhất Bác nhẹ tay vòng lấy y, nhắm mắt ngủ say.
Lý Uy bên ngoài lưỡng lự hồi lâu.
Thường thì đến lúc này điện hạ cũng đã sớm đi ra, sau đó trở về bên kia. Hắn luôn chờ Vương Nhất Bác rời đi mới chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng hôm nay đã chờ đến giờ mà điện hạ vẫn chưa ra.
—— chẳng lẽ không trở ra nữa?
Đêm nay điện hạ... muốn nghỉ ngơi cùng nương nương sao?
———————
Mi Hoa: Thật ra chút thủ thuật của Chiến Chiến lại là một nước cờ hay, bỏ giấy vào khe hở trong túi vải, tùy ý để Thái tử điện hạ đổ ra kiểm tra... Có điều cũng rất biết diễn, điện hạ đổ hương liệu của y, vẻ mặt y lại vô tội + khó hiểu, trái lại khiến điện hạ thấy xấu hổ.
Tôi thật sự rất thích chi tiết làm chuyện mờ ám còn tỏ ra vô tội, nương nương, cực khổ cho tiểu yêu tinh người rồi.