[BJYX] Chiết Cốt

Chương 25



Không ngủ được.

Hắn không biết rốt cuộc bản thân phiền muộn chuyện gì, ngủ một lát lại tỉnh, trong lòng nóng nảy ngột ngạt. Thấy sắp hừng đông, hắn liền bật dậy khỏi giường.

Tiêu Chiến vẫn còn ngủ. Khi ngủ say y thường không lộn xộn nữa, vẫn ôm cánh tay hắn như trước lúc ngủ nhưng không quá chặt, Vương Nhất Bác động nhẹ đã tách được, chăn theo động tác nhấc lên làm chút gió ùa vào, trời đêm cuối thu rất lạnh, Tiêu Chiến đang ngủ hừ nhẹ vài tiếng, vô thức rụt người.

Vương Nhất Bác kéo chăn cho y. Hai đêm chung chăn gối mới phát hiện, Tiêu Chiến thường không gối đầu, cứ đến nửa đêm lại trượt xuống, chỉ còn đỉnh đầu nho nhỏ tựa lên gối, cả người cuộn tròn phía dưới, cũng không biết thói quen này từ đâu ra.

Rèm giường một lần nữa vén lên, Vương Nhất Bác cầm ngoại bào khoác lên, đi ra cửa.

Vẫn chưa đến gặp hắn. Dù sao cũng không ngủ được, đi xem một chút vậy.

Vì từng hôn mê quá lâu nên nhiều ngày nay Mông Triết ngủ rất ít, hắn vốn cũng không phải người thích ngủ, ngày trước hắn xuất chinh sa trường, cộng thêm bôn ba tác chiến nhiều vô số kể. Tiêu Chiến đã xử lý cơ bản những vết thương lớn trên người hắn, đi lại không thành vấn đề, nhưng gân mạch hư hại cũng không phải một sớm một chiều là khôi phục được, hiện tại luyện kiếm liên tục cũng khá mệt nhọc, thân là võ sĩ kỳ cựu, đối với trạng thái phế nhân này, trong lòng hắn khó tránh khỏi nôn nóng.

Kiếm vút gió vụt qua bức tường, cây nến sáng bóng nhảy múa không ngừng, tia lửa sáng tối yếu ớt. Mông Triết đứng giữa phòng thở dốc, trán rịn ra một lớp mồ hôi.

Cộp, cộp...

Mật đạo vang lên tiếng bước chân, có người đến.

Tiếng bước chân này không giống với những người khác, trầm ổn hữu lực, không nhanh không chậm, mang theo khí chất cao ngạo lẫn suy tính kỹ càng. Hắn biết người đó là ai.

Cổ tay khẽ động, thanh kiếm xé gió giữa không trung, hắn vung tới đâm thẳng tắp về hướng lối vào.

Tiếng bước chân vừa mới đến cửa, lộ ra một đoạn vạt áo đen, mũi kiếm liền tập kích ngay trước mắt, người đến lại không chút hoang mang mà lệch người sang bên, lưỡi kiếm vút qua mặt hắn đáp vào bức tường bên cạnh rồi rơi xuống đất, tiếng "keng" lanh lảnh vang lên.

Vương Nhất Bác nói: "Lễ diện kiến không tồi."

Mông Triết hừ một tiếng, nghiêng người ngồi vào một bên bàn. Hắn vốn không hy vọng lần này có thể làm gì Vương Nhất Bác, vậy nói "Lễ diện kiến" cũng xem như thỏa đáng.

"Rốt cuộc ngươi cũng tới." Hắn nói.

Vương Nhất Bác thong thả dạo bước. Nội bào tuyết bạch, bên ngoài khoác trường bào đen, tinh xảo sáng bóng, theo từng cử động thỉnh thoảng có ánh kim sáng lên giữa các nếp uốn, tương xứng với các hoa văn thêu kim sắc, toát ra cảm giác thư thái tôn quý.

"Hồi phục thế nào?"

"Tốt."

Hắn gật đầu, kéo ghế ngồi xuống.

Hai người ngồi hai bên bàn, mặt đối mặt, bình tâm tĩnh khí.

Mông Triết hỏi: "Tại sao cứu ta?"

Thấy Vương Nhất Bác không đáp, hắn lại nói: "Ta sẽ không giao binh phù ra, xem như toàn bộ Mông gia không còn gì cả. Nếu ngươi muốn ta phò trợ, không bằng lập tức ném ta trở lại ngục."

Ngón tay trên bàn khẽ gõ hai nhịp, Vương Nhất Bác lạnh lùng cười nhạt.

Vẫn là dáng vẻ này, hắn nói chuyện với người khác luôn tỏa ra cảm giác khinh miệt, giống như nắm trọn trong lòng bàn tay, ngữ khí giễu cợt: "Bị giam hai năm, một chút tiến bộ cũng không có."

Mông Triết trầm mặt, lại nghe hắn thản nhiên nói: "Làm tù nhân thì phải tự giác câm miệng chịu an bài."

Mông Triết nói: "Đừng mơ ta sẽ cảm kích ngươi."

"Đương nhiên không."

Hai năm không gặp, vừa chạm mặt chính là không khí giương cung bạt kiếm. Mông Triết hơn Vương Nhất Bác gần mười tuổi, ở phương diện này, cho dù không trầm ổn bằng hắn, nhưng ánh mắt hung ác tàn nhẫn như hận không thể chém hắn thành hai nửa.

Không trách được, quả thực phải ôm hận.

Mông gia diệt môn, hắn thấy Vương Nhất Bác ít nhất phải gánh một nửa trách nhiệm.

Người này vong ân phụ nghĩa, máu lạnh vô tình. Mông lão tướng quân dạy võ công cho hắn, bồi dưỡng hắn từ bé, sư đồ ân nghĩa như núi, sau vô cớ bị giáng tội, khi đó Vương Nhất Bác rõ ràng có cơ hội cứu giúp, nhưng hắn vì tự bảo vệ mình mà không ra tay, thậm chí chẳng hề lên tiếng.

Không hổ là Thái tử thân truyền của Việt Đế. Con người bạc tình bạc nghĩa, quả thật không khác gì.

Hắn biết rất rõ Mông gia căn bản không hề mưu nghịch... Nhưng trong triều, trước mặt bá quan văn võ, thái độ của Thái tử quan trọng bao nhiêu, không cần nói cũng biết. Cho dù lúc đó hắn chỉ nói một câu, nói sự việc còn nhiều nghi vấn, khẩn cầu Việt Đế điều tra lần nữa, thì lệnh xử trảm cũng không ban xuống nhanh như vậy.

Vậy thì ít nhất hắn còn có thể gấp rút trở về...

Nghĩ đến đây, Mông Triết lại âm thầm nghiến răng.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt Vương Nhất Bác vẫn như thường, mí mắt nhếch lên lạnh lùng.

"Không ai trông cậy ngươi phò trợ, yên tâm đi." Hắn sửa sang ngoại bào, nói, "Ta muốn làm gì thì làm, hiện tại giúp đỡ ngươi, ngày mai tâm huyết dâng trào giết ngươi, đều là chuyện của ta, ngươi một thân tù nhân cũng có tư cách hỏi?"

Mông Triết vẫn dõi theo hắn, thần sắc trì trệ thêm vài phần.

"Nếu đã biết ta là người bạc tình bạc nghĩa thì đừng khiêu khích."

Ngược lại xuống đây chỉ để xem tình trạng của hắn, bây giờ thấy rồi, Vương Nhất Bác không buồn ở lâu, liền đứng dậy. Con ngươi đen như mực dưới ánh nến mờ nhạt càng lộ vẻ âm u, hắn cau mày, tuấn mỹ lại tà mị.

"Nếu ta mất hứng, chuyện gì cũng có thể làm được."

Vương Nhất Bác không đùa. Chuyện gì hắn cũng có thể làm được.

Thời Mông gia còn chinh chiến, cũng từng là đại gia tộc lập nhiều công lao. Sau án diệt môn, nhiều vị cựu thần cùng ký một phong thư khẩn cầu nên Việt Đế mới giữ lại phủ đệ Mông gia, vẫn cho sắp xếp từ đường, bày lên không sót một bộ linh bài. Tuy rằng cũng do hắn mới xảy ra chuyện này, khó tránh có vẻ làm bộ làm tịch... Nhưng bất luận thế nào, người còn sống cũng có nơi để tưởng niệm.

Đây có lẽ là thứ duy nhất mà Mông Triết còn quan tâm, có thể dùng để uy hiếp.

Thấy Mông Triết không nói nữa, Vương Nhất Bác lại sửa ngoại bào, xoay người rời đi.

Trước khi ra khỏi mật đạo, hắn quay lưng về phía Mông Triết, thản nhiên nói: "Nói muốn ngươi phò trợ, không bằng nói là muốn ngươi chứng kiến."

"Chứng kiến cái gì?"

Không có câu trả lời, thân hình Vương Nhất Bác biến mất sau lối vào.

Nơi này u tối, đôi mắt của hắn ngày càng mờ mịt.

Chứng kiến cái gì?

—— tất nhiên là chứng kiến hoàng quyền bị lật đổ.

Lời này hắn đã từng hứa, cũng đến lúc thực hiện rồi.

Vào mật thất tốn chút thời gian, trở lại tẩm điện thì trời đã sáng.

Vương Nhất Bác vào cửa, lúc này đương nhiên sẽ không quay về ngủ, chốc lát còn phải ra ngoài. Hắn mở ngăn tủ, muốn tìm ngọc bội mới mang vào.

Bị tiếng động làm tỉnh, trên giường sột soạt, Tiêu Chiến nhô đầu ra khỏi rèm giường, y vẫn còn buồn ngủ, bộ dạng ngây ngô.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn y, động tác cũng không dừng lại, "Đánh thức ngươi sao?"

"Giờ gì rồi?"

"Giờ mão."

"À." Tiêu Chiến lên tiếng, lại nhẹ nhàng ngáp.

Ngoái đầu nhìn Vương Nhất Bác tìm đồ một lúc, y lại nói: "Đang tìm gì vậy?"

"Ngươi nhìn ta làm gì." Vương Nhất Bác nói, "Ngủ tiếp đi."

Bị hắn xua đuổi, Tiêu Chiến không hỏi nữa, ngoan ngoãn rụt về.

Ngược lại là Vương Nhất Bác tìm được mảnh ngọc bội ưng ý, thấy y thực sự không có động tĩnh thì bước đến vén rèm lên nhìn một chút.

Tiêu Chiến làm ổ trong chăn, chợp mắt đang định ngủ tiếp, nhìn thấy tia sáng lại mở mắt ra. Bởi vì mới vừa mới ló ra nên tiện thể ngủ ở phía ngoài, ngủ trên gối của Vương Nhất Bác. Y lấy gối của mình ôm vào lòng, ấm áp vô cùng.

Nhìn một lát, Vương Nhất Bác nói: "Ta đi đây."

"Ừm."

Tiêu Chiến gật đầu, lại ngáp một cái.

Dáng vẻ y ngáp ngủ rất đáng yêu, tay nhỏ che ở bên môi, híp mắt lại, giống như con thỏ mềm mềm.

Y dụi mắt: "Cho Đan Đan vào đi."

Vương Nhất Bác nghe xong tối sầm mặt, "Không được cho nó ngủ ở đây."

"Phải cho."

"Đây là giường của ta."

"Phải cho."

"..."

Vương Nhất Bác nói: "Có tin ta ném cả ngươi ra không?"

Tiêu Chiến: "Vậy ta trở về nơi ở của mình."

... Thật sự ngày càng không sợ hắn.

Vương Nhất Bác nghiến răng bổ nhào lên giường, Tiêu Chiến lập tức ôm gối trốn vào phía trong, nhưng chưa trốn được đã bị Vương Nhất Bác nắm mắt cá chân lôi ra, kéo xuống dưới thân đè lại.

Hắn giam hai tay Tiêu Chiến bên tai, cúi đầu nhìn y từ trên xuống.

"Nói lại lần nữa xem."

Tình thế này rất đáng sợ, Tiêu Chiến đương nhiên không dám lặp lại, ngón tay ôm gối nắm thật chặt, hồi lâu mới lên tiếng: "Nói không lại thì khi dễ người khác."

"Ai khi dễ ai?" Vương Nhất Bác nghe xong bật cười, "Chiếm cứ giường của ta, vênh mặt hất hàm sai khiến ta, còn uy hiếp ta, ngươi đào đâu ra năng lực này hả?"

"Ta đâu có uy hiếp, " Tiêu Chiến yếu ớt thanh minh, "Ta chỉ nói trở về nơi ở của mình, sao lại là uy hiếp."

—— lời này ngược lại như đang hỏi Vương Nhất Bác.

Cũng phải, người ta nói muốn trở về thôi, tại sao Vương Nhất Bác lại nghĩ đây là uy hiếp?

Đương nhiên, trong lòng có nghẹn, ngoài mặt cũng không lộ ra nửa phần. Chốc lát, hắn lạnh lùng nói: "Chung quy không được cho nó ngủ."

"Hai ngày trước nó vẫn... Ưm."

Lời còn chưa dứt, Vương Nhất Bác hết nhẫn nại cúi thấp đầu hôn y.

Nụ hôn mang theo khí thế hung hăng rơi xuống trên môi, lại đột nhiên dịu dàng, dây dưa mút mát, thân mật quấn quýt, hôn đến tấm tắc rung động.

Tiếng thở dốc sau tấm rèm càng thêm ám muội, nụ hôn kéo dài thật lâu mới ngừng. Đôi môi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc, lấp lánh trong suốt dưới ánh sáng.

Tiêu Chiến nằm dưới hắn, ngực nhẹ nhàng phập phồng, gương mặt ửng hồng.

Vương Nhất Bác nói: "Còn nói nữa hay không?"

Hắn vừa hỏi vừa đưa bàn tay du ngoạn bên dưới lớp nội bào trắng tinh, nhẹ nhàng vuốt ve đùi non trơn nhẵn, tràn ngập ý vị nguy hiểm.

Tiêu Chiến nói: "Ngươi như vậy mới là uy hiếp."

"Uy hiếp thì sao?"

Đúng là không nói đạo lý.

Tiêu Chiến biết nói thêm gì cũng thua, dứt khoát không nói nữa, dời mắt đầu hàng: "Không đứng đắn."

Vương Nhất Bác nở nụ cười.

Có điều bây giờ quả thật hắn không thể làm gì, phải nhanh chóng ra ngoài. Trêu Tiêu Chiến một phen thì lại xuống giường.

"Những ngày này ta rất bận," hắn vừa mặc y phục vừa nói, "Có chuyện gì nói với Lý Uy."

Tiêu Chiến gật đầu.

Kỳ thực y định hỏi có phải là bận chuyện hôn sự không, nhưng lại cảm thấy lời này khiến người khác nghĩ nhiều, cũng không có tư cách hỏi, tiếp tục trầm mặc.

Vương Nhất Bác đi rồi, y lại nằm thêm một lát, nghĩ mãi không ngủ được, đành phải rời giường.

Chuyện cần làm hôm nay cũng gần giống hôm qua. Ăn điểm tâm, vào mật thất xem Mông Triết, kê thuốc, sau đó trở về tẩm điện nhàn nhã đọc sách.

Thật nhàm chán...

Tiêu Chiến chuyển mình trên ghế, nhìn ra cửa sổ đến xuất thần.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Không phải Lý Uy, Lý Uy không gõ cửa, hắn thường đứng bên ngoài trực tiếp gọi y. Trừ lần đó ra, vào ban ngày bên ngoài tẩm điện vốn rất yên tĩnh, dù sao cũng không có ai dám đến tẩm điện Thái tử, thanh âm này xuất hiện thực sự rất đột ngột.

Tiêu Chiến không lên tiếng, nghiêng người im lặng trốn sau bức bình phong.

Ngay sau đó, bên ngoài vang lên một giọng nữ trong trẻo.

"Thái tử biểu ca? Huynh có đây không?"

...

Ân Sở...?

Sao nàng lại tới đây?

Nhận ra là Ân Sở, Tiêu Chiến linh cảm có gì đó không ổn.

Lần trước ở quốc yến, Ân Sở ngồi rất gần y, đã biết được mùi hương trên người y, nữ tử ở phương diện này luôn nhạy cảm. Nếu cứ như vậy đi vào thì cho dù không phát hiện Tiêu Chiến, nàng cũng có thể sẽ nắm được manh mối.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn nội thất, dự định bất luận thế nào, đầu tiên cứ trốn vào trong tủ như lần trước.

Nhưng mà... Lần này khác với lần trước. Lần này có thêm Đan Đan.

Đan Đan vốn đang ngủ dưới đáy bàn, nghe có động tĩnh của người lạ, lập tức cảnh giác. Tiêu Chiến ngoắc tay gọi nó qua đây, nhưng Đan Đan căn bản không nhìn bên này, chỉ nhìn chằm chằm vào khe cửa, tựa hồ chỉ cần người lạ bên ngoài bước vào thì nó sẽ lập tức nhào tới xé người kia thành từng mảnh.

May mà lúc này Lý Uy vừa xử lý xong Mông Triết nên kịp thời xuất hiện, ngoài cửa vang lên giọng hắn kinh ngạc: "Ân tiểu thư? Sao người lại đến đây?"

Ân Sở nói: "Đến gặp biểu ca đó."

Lý Uy nói: "Điện hạ không ở đây, giờ này hẳn là ở trong cung, thỉnh tiểu thư đến nơi khác tìm."

"... À." Ân Sở thất vọng, dừng một chút, lại nói: "Ta có thể vào trong ngồi một lát không?"

Nghe vậy, trong lòng Tiêu Chiến nhất thời nổi lên linh cảm có gì đó không đúng. Y nhìn chằm chằm cánh cửa, dừng một chút, đi ra từ phía sau bình phong, bình tĩnh yên lặng đứng ở cạnh cửa.

Lý Uy nói: "Như thế không tiện lắm."

"Ai ya, bọn ta sắp thành thân rồi, không sao chứ?"

Ngoài cửa lại trầm mặc.

Ngay sau đó, đúng như dự đoán, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đao kiếm vút qua trong không trung va vào tường, giống như có người đang đánh nhau, xen lẫn tiếng Ân Sở thét chói tai: "Làm gì đó, ngươi làm gì vậy! Lý đại nhân ngươi đang làm cái gì!"

Lý Uy trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào!"

Quả nhiên Lý Uy cũng giống y, cảm giác có điều bất thường.

Tính cách Ân Sở tùy tiện, còn có chút ngang ngược tùy hứng, lần trước lúc nàng tới không hề quan tâm gì cả, chỉ liên tục nói vọng vào bên trong, Lý Uy ngăn cũng ngăn không được, còn bị nàng đâm chọc vài câu. Lần này tới, đầu tiên là gõ cửa, còn hỏi Lý Uy có thể vào ngồi một lát không —— huống hồ, nếu là nàng thì phải biết rõ lúc này Vương Nhất Bác không ở tẩm cung.

Ngoài cửa vang lên thanh âm giao đấu không dứt, Lý Uy vừa ở mật thất chiếu cố Mông Triết về, không mang kiếm, chỉ có một thanh dao găm ngắn để phòng thân, mà "Ân Sở" kia không biết rút kiếm từ đâu ra, vút gió giao chiến với hắn, võ công của "nàng" cũng không tệ, mà Lý Uy thiếu binh khí, trong thời gian ngắn khó phân thắng bại.

Tiêu Chiến nghe một lát, quay đầu thấy Đan Đan cũng ghé mắt vào khe cửa, mắt lộ ra tia hung hãn, tiếng mắng nhiếc xen lẫn hơi thở dồn dập của con người khiến nó xao động bất an.

Y xoa đầu Đan Đan, nói: "Cẩn thận nhé."

Két, hé một khe nhỏ ở cửa cho nó.

Trong nháy mắt khi cửa mở ra, Đan Đan nhất thời như mũi tên bắn khỏi cung, nhanh chóng vụt ra.

Ngoài cửa, "Ân Sở" đang cùng Lý Uy đấu bất phân thắng bại, chợt thấy một cái bóng màu cam nhào mạnh đến phía này, "nàng" kinh hãi, chuyển hướng mũi kiếm muốn ngăn lại, nhưng sức người sao có thể đọ với mãnh thú, còn chưa kịp vung cả thân kiếm sang thì hổ con đã há mồm cắn lên cổ tay "nàng", mặc dù không thực sự cắn, nhưng chỉ trong nháy mắt cũng đủ làm "nàng" bị kìm hãm.

Chính là thời cơ này, Lý Uy lập tức nhìn chuẩn sơ hở, cử động cánh tay ra đòn, đánh cho kiếm trong tay "nàng" rơi xuống.

"Ân Sở" oa oa kêu to, căn bản chẳng quan tâm thanh kiếm bị đánh rơi, liên tục tìm đường trốn: "Chuyện gì vậy! Đừng tới đây, ta không chơi nữa! Sao lại có hổ vậy hả, nuôi nó lúc nào!"

—— đúng là giọng của nam nhân.