Hắn đã quen giữ vẻ bình tĩnh, từ bé đến lớn không để lộ biểu cảm kinh ngạc biến sắc được mấy lần. Tiêu Chiến chọc chọc mặt hắn mà hắn chỉ ngồi yên nhướng mày nhìn y, ngược lại khiến Tiêu Chiến không được tự nhiên, rút tay về giấu trong tay áo.
"Làm gì vậy?" Vương Nhất Bác hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu. Đương nhiên y khó mà nói đây là nhất thời không tự chủ được, thấy Vương Nhất Bác nghiêm túc mím môi, bên má phồng lên một khối nhỏ, nhìn có vẻ khả ái —— rõ ràng là khác xa với hình tượng của Vương Nhất Bác nhưng lại khiến người ta sinh ra cảm giác này, không hiểu sao chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Định vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, Vương Nhất Bác không phải loại người tốt bụng buông tha cho kẻ khác, nhất là đối với Tiêu Chiến.
Thoa xong ngón cuối cùng, hắn đứng lên, vừa lấy khăn lau tay vừa nói: "Ta thấy ngươi ngày càng bạo gan."
Mấy ngày nay hắn nói lời này rất nhiều lần, nhưng chỉ là độc miệng, đến giờ vẫn chưa làm gì nên có vẻ như ngày càng không có sức uy hiếp. Vậy nên Tiêu Chiến cũng không bị dọa nữa, còn cả gan tiếp lời hắn: "Ta chọc một cái thôi..."
Vương Nhất Bác liếc nhìn y.
Tiêu Chiến ngừng nói, cúi đầu ngắm nước sơn móng thượng hạng. Vẫn còn chưa khô, sáng lên dưới ánh nến. Y nhìn một lát, lại nói: "Người Lâu Lan không dùng màu này."
"Hửm?"
"Người ta thường dùng màu nhạt hoặc trong suốt." Tiêu Chiến kể, "Văn hóa Lâu Lan không chuộng màu đỏ, họ cho rằng màu đỏ không may mắn."
Có lẽ cuộc sống trong cung của mẫu phi không hề tốt đẹp chút nào vì người thích diện màu đỏ. Sau lại xảy ra chuyện kia nên mới phải kết thúc bằng cái chết.
Vương Nhất Bác buông khăn, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, "Vậy các ngươi thành thân cũng không mặc đồ đỏ?"
Tiêu Chiến lắc đầu.
"Vậy mặc màu gì?"
"Màu trắng." Y nói, "Màu trắng như tuyết có thể mang đến điềm lành."
Nghe cũng hợp lý. Dù sao đất nước này họ xem tuyết rơi là phúc trạch...
Ánh mắt Vương Nhất Bác rơi xuống chân y. Không thích màu đỏ cũng không nói trước, còn ngoan ngoãn để cho hắn thoa... Bây giờ thoa xong rồi, nói cũng vô dụng.
Hắn nói: "Ngươi là phi tử Đại Tấn, vậy theo văn hóa Đại Tấn đi."
Không biết lời này đánh vào đâu, Tiêu Chiến ngẩn người một lúc.
Thất thần một lát, y chớp mắt, không nói gì cả, chỉ cúi đầu tiếp tục ngắm sơn móng chậm rãi khô lại.
Một bên giường hơi lõm xuống, là Vương Nhất Bác ngồi lên.
Hắn một lần nữa nâng chân Tiêu Chiến trong tay, xoay nhìn cả hai bên: "Cũng không tệ."
Thứ có thể khiến Vương Nhất Bác nhìn thuận mắt cũng không nhiều, thứ được hắn khen đẹp lại càng ít. Nhưng thật sự rất đẹp, sắc đỏ rực rỡ làm nổi bật lên vẻ trắng nõn thanh tú của đôi chân, hệt như từng bước chân đi có thể nở hoa. Nếu không có dung mạo và khí chất thì thật đúng là không thể toát ra vẻ đẹp ấy được.
Tiêu Chiến hỏi: "Người lúc trước điện hạ nói chính là Cơ công tử mới đến sao?"
Lần này là y chủ động nhắc tới.
Vương Nhất Bác vốn không định nói chuyện Cơ Vô với y. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn không chấp nhận lúc đang ở riêng với Tiêu Chiến lại phải nhắc đến người khác, cũng đúng, hắn ra ngoài cả ngày, thời gian gặp nhau chỉ có sáng sớm và đêm muộn, hắn không muốn lãng phí khoảng thời gian ít ỏi này cho bất kỳ ai.
Vậy nên chỉ gật đầu: "Là hắn."
"Hắn thật lợi hại." Tiêu Chiến tiếp tục, "Lúc cải trang thành Ân tiểu thư, hoàn toàn không nhận ra là giả."
"..." Vương Nhất Bác: "Cái gì?"
"Ngươi không biết sao?" Tiêu Chiến hơi nghiêng đầu, "Lúc đến hắn dịch dung thành Ân tiểu thư."
"..."
Đương nhiên không biết.
Lúc Cơ Vô đến hắn không ở đây, sau lại nghe Lý Uy bẩm báo, cũng chỉ nói "Cơ công tử đến rồi, đang ở trong thư phòng", mấy chuyện vặt vãnh còn lại nếu Vương Nhất Bác không chủ động hỏi thì Lý Uy cũng không nhiều lời. Nhưng có lẽ là do mất mặt nên Cơ Vô cũng không nhắc đến chuyện này với Vương Nhất Bác —— dù sao lần này đã bị nhận ra, đối với dịch dung sư mà nói, quả thật khá mất mặt.
Cho nên Vương Nhất Bác hoàn toàn không biết chuyện này.
"Sau đó là bị Lý đại nhân phát hiện." Tiêu Chiến huơ chân, vẻ mặt nhàn nhạt, "Thật có ý tứ."
"Hắn giả trang thành Ân Sở làm gì?"
"Hẳn là thấy thú vị. Nhưng lại làm ta giật cả mình, cứ nghĩ là Ân tiểu thư đến thật."
Vương Nhất Bác không nói gì. Con người Cơ Vô quá mức nhanh nhẹn, chắc chắn là muốn tìm cách kỳ quái nào đó để đến gây sự, lúc trước viết thư hắn có nhắc qua chuyện hôn sự, kết quả tên kia dùng chuyện này đến đây trêu người.
Ngày mai nhất định phải cho hắn đẹp mặt.
Nghĩ vậy nhưng sắc mặt không thay đổi gì, chỉ ôm Tiêu Chiến kéo đến gần, để y ngồi lên chân mình.
"Sao thế, ngươi không vui?" Hắn miết nhẹ cằm y, cười nói.
Tiêu Chiến ngửa cổ né tránh ngón tay hắn: "Không."
"Vậy sao lại nhắc đến?"
Tiêu Chiến vốn không phải người thích nói chuyện phiếm, nếu đã chủ động nhắc tới, tất nhiên là có nguyên nhân. Đây rõ ràng cũng không phải chuyện gì quan trọng, trêu đùa một chút mà thôi, nhưng lại chọn lúc hai người ở riêng mới nói, muốn người khác không hiểu lầm thật khó.
"Tùy tiện nhắc thôi..."
Tiêu Chiến động đậy nghĩ ngợi, nhưng cánh tay Vương Nhất Bác vững vàng ôm chặt eo y, giữ cả người ngồi thẳng nên cũng không nhích được là bao.
Giãy giụa không ra, y đành ngồi yên trở lại. Đôi mắt rủ xuống nhìn Vương Nhất Bác, con ngươi sáng màu óng ánh.
"Ta muốn biết dự tính của điện hạ." Một hồi lâu, y nói, "Sau khi thành thân, ngươi định thế nào?"
Y rất muốn hỏi hắn định giải quyết mối quan hệ này như thế nào. Dù sao sau khi thành thân, Vương Nhất Bác đã có Thái tử phi, bọn họ không thể giống như bây giờ được nữa —— nói chính xác, bọn họ không thể có bất kỳ quan hệ gì. Về tình về lý, cũng không nên có nữa.
Nhớ lại đêm đó trên đỉnh điện, Vương Nhất Bác nổi cơn thịnh nộ buông một câu "Ngươi làm sao biết ta không muốn"... Tiêu Chiến mấp máy môi.
Ngón tay Vương Nhất Bác thờ ơ chơi đùa vòng trang sức quanh hông y.
"Không thế nào cả." Hắn đáp, "Thành thân chỉ là nghi thức, không có ý nghĩa."
"..." Tiêu Chiến nói: "Vậy sao."
Suy nghĩ của mỗi người có lẽ cũng không dừng lại cùng một chỗ.
Người Lâu Lan coi trọng việc hai người ở bên nhau đến hết đời, càng coi trọng chuyện thành thân, trong quan niệm của Tiêu Chiến, sau khi thành thân thì mọi việc sẽ không còn như trước nữa. Xem ra đối với Vương Nhất Bác và con người ở đây, thành thân chỉ là một nghi thức, cùng lắm có thể xem là bàn đạp để leo lên, càng không thể ảnh hưởng đến chuyện gì khác.
Hoàng thất Đại Tấn đấu đá lẫn nhau, tuy không thấy nhuốm máu nhưng tình nghĩa căn bản không đáng một xu. Ngay cả Việt Đế năm xưa đăng cơ cũng là sát huynh phạt đệ, tranh đến đổ máu khắp nơi mới đoạt vị thành công, mà trước đó, thê thiếp trong các đảng phái này cũng phải có đến mấy người. Đã như vậy, Vương Nhất Bác thân là Thái tử, e rằng cũng không kém bao nhiêu.
Đừng thấy trên triều hiện giờ đồng lòng yên ả... Trên thực tế, vì chuyện Thái tử thành thân mà thế lực khắp nơi đều đang cuồn cuộn sóng ngầm. Dù sao Ân gia này cũng không phải gia tộc tầm thường. Cứ xem sau này sẽ ra sao đi.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Vương Nhất Bác vuốt tóc y, bỗng nhiên nói: "Điều kiện thứ hai."
Tiêu Chiến: "Hả?"
"Bất kỳ chuyện gì về ta." Vương Nhất Bác nói, "Nếu không phải ta chính miệng nói với ngươi thì đừng tin."
Có lẽ không ngờ hắn lại nói như vậy, Tiêu Chiến hơi mở to mắt.
Nhưng sắc mặt Vương Nhất Bác vừa lạnh lùng vừa chăm chú, rất trịnh trọng, đôi mắt đen thâm trầm không nhìn thấy đáy. Nhìn vào không thể đoán được lúc hắn nói câu này có tâm tình thế nào.
Một lúc lâu Tiêu Chiến mới gật đầu.
Cơ Vô ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao. Hôm qua hắn bôn ba cả ngày, mệt mỏi vô cùng, sau khi được Lý Uy đưa đến nơi ở, hắn vội vàng tắm rửa rồi vào giường ngủ một giấc đến giờ.
Hắn khoan khoái tản bộ khắp nơi.
Khác với Tiêu Chiến, hắn có thể đi khắp nơi trong Đông cung. Dù sao thân phận hắn không có gì phải giấu giếm, ai cũng biết hắn là bằng hữu ngoài cung của Thái tử điện hạ, đặc biệt ghé chơi, đã có Lý đại nhân chiếu cố, tất cả đều mắt nhắm mắt mở với hắn, gặp được thì hành lễ chào hỏi, ngoài ra không nói thêm gì.
Chạy hết một vòng thấy không có gì chơi được, Cơ Vô lại trở về tẩm điện, hắn muốn gọi Tiêu phi nương nương ra tâm sự.
Hắn thế mà lại rất có hứng thú với vị nương nương này.
Có thể khiến Vương Nhất Bác để tâm đến vậy... Ắt hẳn là người không đơn giản.
Đẹp thì có đẹp, hơn nữa còn là một người đẹp không có đối thủ, nhưng Vương Nhất Bác lại không phải kẻ chỉ thích nhìn mặt, xung quanh hắn không thiếu nữ nhân xinh đẹp, tất nhiên phải có gì đó hấp dẫn hơn người. Cơ Vô càng nghĩ càng ngứa ngáy khó nhịn, chỉ một lòng muốn biết Tiêu phi nương nương rốt cuộc có gì độc đáo mà có thể nắm được trái tim giá lạnh của Thái tử điện hạ, đến một cái vòng tay cũng không cho động vào.
Tiêu Chiến đang ở bên trong nghiên cứu hương liệu.
Y vừa xuống mật thất bắt bệnh cho Mông Triết. Không hổ là người đã từng làm Tướng quân, tất cả đều khôi phục nhanh hơn dự liệu, vấn đề hiện giờ là làm thế nào để động cổ trùng. Sau khi cân nhắc, y vẫn quyết định phối ra một loại hương để khống chế nó, như vậy đối với hắn cũng rất ổn thỏa.
Còn định tìm Lý Uy để bảo hắn đi báo tin cho Vương Nhất Bác, nói y cần phải trở về bên kia một chuyến. Muốn phối dược thì tiểu viện là nơi thuận tiện nhất, hiện tại Mông Triết cũng không cần theo dõi liên tục, nhiều nhất là kê đơn, ngoài ra chỉ phải nhờ Lý Uy tiếp tục vất vả, cho nên y rời đi một thời gian hẳn là không có vấn đề gì.
Vừa kéo cửa ra, đúng lúc chạm mặt Cơ Vô đang ở ngoài hành lang.
"..." Cơ Vô nở nụ cười vô hại, "Chào buổi trưa."
Tiêu Chiến gật đầu, "Có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ định hàn huyên với ngươi đôi câu thôi, hà hà."
Đan Đan ở phía sau thò đầu ra nhìn, thấy hắn là lại bắt đầu nhe răng, Tiêu Chiến đưa tay giữ cửa thật chặt, hỏi: "Chuyện gì?"
Cơ Vô: "... Hình như nó không thích ta."
"Có lẽ là do cuộc chiến hôm qua với nó." Tiêu Chiến giữ lễ đáp, "Đan Đan thù dai."
"Đan Đan...? Tên của nó?"
"Ừ."
Hai người vừa nói vừa đi đến thư phòng. Cơ Vô cảm giác Tiêu Chiến đối với hắn có hơi xa cách, nhưng cụ thể thì không tìm ra lỗi nào.
—— đừng nói là hôm qua giả trang Ân tiểu thư đến trêu đùa nên chọc giận y?
Không hẹp hòi vậy chứ...
Cơ Vô biết quan hệ giữa y và Vương Nhất Bác, lúc này thấy Tiêu Chiến bất thường, đương nhiên liền nghĩ theo hướng kia. Nhìn không ra nha, Tiêu phi nương nương này hóa ra là người dễ ghen...
Vậy Vương Nhất Bác thành thân thì phải làm sao?
Cơ Vô càng nghĩ càng thấy không hiểu nổi. Những chuyện trói buộc luẩn quẩn của người trong hoàng thất khiến người ta rối rắm... Nhưng bất kể thế nào, trước tiên phải xin lỗi vậy. Dù sao vị nương nương có vẻ ngoài xinh đẹp yếu ớt này tất nhiên không thể đánh đồng với Vương Nhất Bác hay Lý Uy, nếu thật sự chọc giận y, người khác còn phải thấy ngượng ngùng.
Hắn nói: "Nương nương, chuyện hôm qua Cơ mỗ thật sự không cố ý. Hy vọng nương nương đừng để trong lòng."
Tiêu Chiến nhìn hắn, "Ta không có để trong lòng."
"Thật không? Nhưng ta thấy ngươi có vẻ giận ta đấy."
Cuối cùng cũng nói thẳng... Tiêu Chiến im lặng một lúc, nói: "Chỉ là ta không quen nói chuyện với người lạ."
"Không sao cả," Cơ Vô nói, "Chúng ta sẽ làm quen nhanh thôi."
"..."
Y không tiếp lời, bầu không khí có vẻ ngượng ngùng. Nhưng Cơ Vô cũng không ngại, đi tới vài bước, bỗng vỗ tay một cái.
"Nương nương, nhìn này."
Tiêu Chiến nhìn theo, chỉ thấy cổ tay hắn động đậy đưa lên, ngón tay như có phép chuyển động vài cái, thoáng chốc lại thấy hắn xòe bàn tay ra, không biết làm sao, trong tay đột nhiên xuất hiện một đóa hoa.
Tiêu Chiến tròn mắt, "Thật lợi hại."
"Lợi hại không?" Cơ Vô đắc ý nói, "Có muốn không? Tặng cho ngươi."
Tiêu Chiến lắc đầu, "Không cần đâu."
Vô duyên vô cớ nhận hoa của người khác, cảm giác không tốt lắm.
Cơ Vô như sớm đoán được y sẽ không nhận nên cũng không thất vọng, chỉ nói tiếp: "Nếu nương nương muốn học, ta sẽ dạy cho."
Tiêu Chiến thực sự không biết trả lời thế nào, chỉ mỉm cười.
"Đúng rồi!" Không ngờ Cơ Vô lại nói, "Cười lên rất dễ nhìn đó, nghiêm mặt làm gì chứ? Phải cười nhiều hơn mới được, nương nương."
Mải nói chuyện, thấy đã đến thư phòng, hắn thuận tay kéo ghế ngồi xuống, hai chân đung đưa lúc ẩn lúc hiện.
"Con người mà, phải sống thật vui vẻ. Nếu nương nương không chê, bây giờ Cơ mỗ dẫn người ra ngoài chơi, thấy thế nào?"
Tiêu Chiến ngờ vực hỏi: "Ra ngoài chơi?"
"Đúng vậy!" Cơ Vô cao hứng nói, "Thật ra ta cũng buồn chán lắm đây, thấy nương nương quanh quẩn trong tẩm điện không thể đi đâu thì thật không đành lòng, chúng ta ra ngoài tản bộ chút đi."
"..."
Trong hoàng cung... Như vậy cũng quá to gan, quả thực là tùy ý làm bậy. Không phải y không tin tưởng Cơ Vô, có thể trở thành bằng hữu của Vương Nhất Bác, được Vương Nhất Bác tín nhiệm, tất nhiên là không cần hoài nghi, chỉ là...
Tiêu Chiến nghĩ vậy nhưng vẫn khó có thể tin tưởng, ngược lại Cơ Vô thấy y im lặng thì xem là đồng ý, hào hứng đứng lên.
"Nương nương chờ ta một chút."
Đúng lúc này, Lý Uy vừa xong việc, đi ra khỏi mật đạo, thấy Tiêu Chiến ngồi ở đây, ngạc nhiên hỏi: "Nương nương? Làm sao vậy?"
"À."
Tiêu Chiến phục hồi tinh thần, nói với Lý Uy chuyện phải trở về một chuyến, Lý Uy gật đầu: "Thuộc hạ sẽ phái người báo cho điện hạ, để xem người sắp xếp thế nào."
Hắn nói xong liền lui ra, đi trên hành lang đụng phải Cơ Vô đang trở lại.
Hắn cầm một hộp lạ, thấy Lý Uy liền kêu: "A, Lý đại ca, ngươi muốn ra ngoài cùng bọn ta không?"
"..." Lý Uy hỏi: "Ra ngoài?"
"Ta định đưa nương nương ra ngoài chơi."
Lời này của hắn quá mức kinh người nhưng ngữ khí lại rất tự nhiên, thế nên trong nháy mắt Lý Uy còn nghĩ là mình nghe nhầm.
"Cơ công tử vừa nói gì?"
"Ta nói..." Cơ Vô đổi hộp sang tay kia, "Ta định đưa Tiêu phi nương ra ngoài hít thở không khí, cũng không lâu đâu, đến lúc dùng bữa sẽ trở lại."
Lý Uy kinh ngạc: "Làm sao được?"
"Sao lại không được?" Cơ Vô cũng có chút nghi hoặc, "Ngươi không tin năng lực của Cơ mỗ?"
"Không phải... Chỉ là... Chuyện này, sao có thể tùy tiện đưa nương nương ra ngoài?"
"Đúng là không thể. Nên Cơ mỗ đang định giúp y dịch dung đây."
"Không phải ý đó." Lý Uy đáp, cũng có chỗ luẩn quẩn không nói được, dừng một lát mới tiếp: "Không thể tùy tiện đưa nương nương ra ngoài, chuyện này không hợp quy củ. Huống hồ điện hạ cũng sẽ không đồng ý."
"Nghe ngươi nói kìa." Cơ Vô cười thành tiếng, "Điện hạ các ngươi còn đang lén lút giấu nương nương trong phòng, làm vậy thì hợp quy củ sao? Yên tâm đi, không ai phát hiện được đâu, ta làm việc rất ổn thỏa."
Sao nói mãi mà hắn không thông chứ?
Lý Uy nói: "Tại sao Cơ công tử nhất quyết muốn dẫn nương nương ra ngoài?"
"Thì y muốn đi ra ngoài." Hắn nói.
"Các ngươi nhìn không ra à?"
Quả thật Cơ Vô không có ý gì khác, thứ hắn muốn rất đơn giản.
Cũng không phải không hiểu quy củ trong hoàng cung, hắn đương nhiên biết, nhưng chuyện giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác vốn đã không thể nhắc đến quy củ rồi —— hơn nữa nếu thật sự muốn tranh luận "không hợp quy củ", vậy Thái tử và nương nương tư thông còn nghiêm trọng hơn bất cứ chuyện gì khác. Chẳng qua hắn chỉ cảm thấy Vương Nhất Bác cũng đã đưa người vào tận tẩm cung rồi, tùy ý làm bậy như thế, vậy bây giờ hắn muốn đưa người ra ngoài dạo chơi thì có gì không được?
Thấy Tiêu Chiến ở đây rầu rĩ không vui thì dẫn y ra ngoài, đến giờ ăn trở về, chuyện đơn giản vậy mà Lý Uy cố chấp cái gì chứ?
"Ngươi thực sự không nhìn ra nương nương của các ngươi không vui sao?" Cơ Vô lên tiếng.
"Cả ngày bị giam trong phòng một mình, xa nhất cũng chỉ có thể ra đến hàng lang, nếu là ta thì nhất định sẽ nổi điên. Tôn trọng cảm xúc của người khác chút đi được không hả, người ta nuôi chó còn biết dẫn ra ngoài đi dạo, nương nương các ngươi là người sống sờ sờ thì chịu được sao? Không nói đâu có nghĩa là không khó chịu."
Hắn nghiêm túc hỏi: "Các người thực sự chưa từng nghĩ đến chuyện này?"