Không biết Cơ Vô tìm đâu ra trang phục thị vệ, một thân phong trần mỏi mệt nhảy vào.
Hắn đã đổi về diện mạo thật, vừa bước đến vừa hỏi, nhưng dường như chỉ là chào xã giao chứ không phải thật sự muốn biết, hỏi xong câu này liền lách qua hai người họ đi thẳng về hướng tẩm điện.
"Đi xem bộ dạng Vương Nhất Bác."
Nhìn thấy hắn, Chu Chính vốn mặt mũi cứng đờ bỗng nhíu mày như chuột thấy dầu vừng.
Lý Uy cũng không khác là bao.
Hai người đi theo hắn, chờ ở ngoài cửa.
Thật không đúng lúc, Vương Nhất Bác ở bên trong đang xem văn kiện, chính là lúc tập trung nhất. Cơ Vô lẻn vào lượn vài vòng, vừa ba hoa một lát đã bị hắn tuyệt tình đuổi ra.
... Đành thôi.
Cơ Vô sờ sờ mũi, đến trước bàn cầm trái cây lên ăn, vừa quay lại đã thấy hai gương mặt áp sát, hắn giật mình hắn thiếu chút nữa ném trái cây tung tóe.
"Gì vậy..."
Lý Uy nói: "Cơ công tử, thuộc hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ."
Hết nửa tuần trà.
Cửa nội thất vẫn đóng chặt như cũ, bên ngoài hành lang cách đó một khoảng xa, Cơ Vô, Lý Uy, Chu Chính ba người ngồi đối diện nhau, thêm cả Mông Triết vừa được ra ngoài hít thở không khí.
Cơ Vô nghe xong toàn bộ sự tình lúc trước, hồi lâu mới nói: "... Cho nên, các ngươi muốn ta dịch dung thành nương nương?"
Lý Uy khẩn thiết gật đầu.
Nhắc đến Tiêu Chiến, nụ cười Cơ Vô tắt dần.
Ngón tay hắn nhịp nhịp trên bàn, nói: "Đã nhiều ngày ta giả dạng làm Đại thái giám ra vào tẩm cung Thất hoàng tử vài lần. Trước mắt chưa có phát hiện gì bất thường, nhưng một ngày kia, Lệ phu nhân đến tẩm cung Thất hoàng tử có nhắc đến Tiêu phi nương nương, Lệ phu nhân nói Việt Đế phái những người này đi bảo vệ Tiêu phi, mà biểu hiện của Thất hoàng tử cũng không quá rõ ràng, ra chiều không quan tâm."
—— Nói cách khác, suy đoán lúc trước của hắn đã sai.
Hắn từng đoán Thất hoàng tử phái Cao Viễn đến xui khiến Việt Đế bao vây Tiêu Chiến để khống chế Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ xem ra Thất hoàng tử căn bản không biết chuyện này.
... Chẳng lẽ thật sự là chủ ý của Việt Đế?
Nếu là vậy thì không ổn.
Việt Đế tự mình phái người, đơn giản chỉ có hai nguyên nhân: Thứ nhất, thích khách thường xuyên bén mảng, hắn thật sự lo cho an nguy của Tiêu Chiến, vì vậy mới phái người bảo hộ y. Sở dĩ Lệ phu nhân ghen nên mới nhắc đến chuyện này với Thất hoàng tử. Thứ hai, Việt Đế có thể đã hoài nghi Tiêu Chiến, nhân cơ hội này danh chính ngôn thuận phái người tới, nói là bảo vệ nhưng thực ra là giám sát.
Bất luận là nguyên nhân nào cũng không ổn. Nguyên nhân đầu tiên biểu thị Việt Đế đối với Tiêu Chiến lưu tâm, nguyên nhân thứ hai biểu thị Việt Đế đối với Tiêu Chiến nảy sinh nghi ngờ.
Cơ Vô nói: "Xem ra tình cảnh của nương nương cũng không tốt. Ta trở về chuyến này vốn là muốn báo với điện hạ, nhưng bây giờ hai người họ không phải tan thành mây khói rồi sao, ta cũng không biết nói thế nào."
Mông Triết ở bên cạnh nghe được như lạc giữa sương mù, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe người này giả dạng làm Đại thái giám ra vào khắp nơi, không khỏi cau mày: "Đại thái giám thật đâu?"
"Giết lâu rồi." Cơ Vô nhún vai nhìn hắn, chợt cười nói: "Ngươi chính là Mông đại tướng quân sao? Hiện giờ gương mặt này của ngươi cũng rất soái khí, ta mà làm mặt nạ thì nhất định còn đẹp mắt hơn gương mặt thật của ngươi."
"..."
Lý Uy ngay lúc này lên tiếng hỏi: "Cơ công tử, ngài cho rằng nương nương thực sự là người của Thất hoàng tử sao?"
Cơ Vô quay đầu trả lời, "Ta không rõ lắm. Nhưng quả thực y còn rất nhiều điểm đáng ngờ, ta không ủng hộ điện hạ có liên quan đến y... Tuy rằng ta cũng khá thích người này."
Nói thì nói thế —— đương nhiên, đây cũng chỉ là Cơ Vô lấy tư cách người ngoài cuộc mà kiến nghị. Nếu như vẫn cần duy trì mặt ngoài thì hắn cũng sẽ sảng khoái tham dự.
Dù sao, ai nấy cũng đã chứng kiến bộ dạng phẫn nộ thất thường của Vương Nhất Bác.
Cơ Vô nói: "Hắn vẫn chưa biết ta có thể họa nương nương, không biết ta có thể dịch dung nương nương, khẳng định không đoán ra được là ta đâu."
Lúc nói lời này, hắn đã đổi sang mặt nạ Tiêu Chiến, đang tìm một bộ y phục thích hợp. Là một nhân bì sư, tốc độ tay tất nhiên cũng xuất chúng, vừa đàm luận xong, thời gian chưa hết một nén hương thì hắn cũng đã luyện chế xong mặt nạ, hoàn thành bộ mặt dịch dung.
Lúc này hắn đang mang gương mặt của Tiêu Chiến nhưng giọng nói lại là Cơ Vô như cũ, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu.
Chu Chính là người nghĩ ra kế này đầu tiên, cũng là người đầu tiên nhịn không được: "Cơ công tử, ngài có thể thay đổi thanh âm một chút không..."
"Ừ?" Cơ Vô chọn y phục trắng thuần, khoác lên người xong, vừa chớp mắt, mở miệng ra đã chuyển sang giọng Tiêu Chiến, "Thế này phải không."
Lý Uy: "Nhẹ hơn chút, nương nương bình thường nói chuyện rất nhẹ."
"Ngân sức thì sao?" Cơ Vô lập tức phối hợp thả nhẹ giọng, án theo ngữ khí của Tiêu Chiến mà lên tiếng, vừa bối rối vừa ủy khuất nói, "Ta không biết đi đâu tìm..."
Thấy thế, ba người còn lại toàn thân sững sờ.
Không được tự nhiên cũng có, nhưng phần nhiều là cả kinh.
Quá giống. Từ thần thái, ngữ khí đến động tác, hoàn toàn là khuôn mẫu của Tiêu Chiến. Trước đây hắn thậm chí còn chưa từng tiếp xúc nhiều với Tiêu Chiến.
Nhân bì sư chân chính là đây —— chẳng trách lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy mà vẫn luôn có tiếng tăm.
May mà người này cùng phe với Vương Nhất Bác, là hảo hữu của Vương Nhất Bác. Bằng không, nếu thuộc về phe thù địch thì thật sự không biết đối phó thế nào.
Lý Uy dừng một chút, nói: "Không còn cách nào, lần trước nương nương đến không mang ngân sức, chỉ có một thân bạch y. Cơ công tử tự nhiên như thường là tốt rồi."
Cơ Vô gật đầu.
... Nhưng mà, ngay lúc hắn vừa bước một bước liền nhận ra vấn đề.
Cách đi đứng của Tiêu Chiến rất đặc biệt, toát ra khí chất mà người khác không có, nói tôn quý, cũng không vương giả đến vậy, nói chân chất, cũng không nhạt nhòa đến thế, nhìn chung là hết sức ung dung. Có đôi khi nhìn y từ xa đi tới, cả người vang tiếng đinh đang, tao nhã uyển chuyển, ý vị không nói nên lời.
Điểm này khó làm giả được. Cảm giác hàm xúc khó tả trên người y là thứ khó nắm bắt nhất.
Cơ Vô đi vài vòng liên tiếp, ba người đều lắc đầu, đến Mông Triết chỉ từng gặp y vài lần mà còn thấy không đúng, huống chi là Lý Uy và Chu Chính.
Cơ Vô có chút bất đắc dĩ, lại trở về bản âm: "Ài, nương nương mà là nữ nhân thì tốt rồi, ta biết... bắt chước cách đi đứng của nữ nhân."
Mông Triết nghe vậy kinh hãi: "Cái gì? Đấy không phải nữ nhân? Y là nam?!"
"..."
"..."
"..." Lý Uy lên tiếng: "Tướng quân, sau này sẽ giải thích thêm cho ngài."
Nhưng, biện pháp bao giờ cũng nhiều hơn trở ngại.
Cuối cùng Cơ Vô nghĩ ra được một cách, nhân lúc Vương Nhất Bác tắt nến mới đi vào, cứ ngồi bất động như vậy, không để cho hắn thấy cách đi đứng là được.
Biện pháp này vẫn còn rủi ro, nhưng Cơ Vô chưa thể thương lượng thêm với bọn họ. Chờ trời tối, đoán chừng Vương Nhất Bác đã ngủ, hắn xoa xoa tay chuẩn bị lên đài.
"Cơ công tử, vạn sự cẩn thận."
Lý Uy nghiêm túc dặn dò. Chu Chính ở bên cạnh gật đầu. Mông Triết ngồi xa xa, vẻ mặt thoạt nhìn một lời khó nói hết.
Không gian ngoài cửa nội thất quá hẹp, ba người chen nhau nghe ngóng, quả thực bất tiện. Vậy nên bọn họ lặng lẽ ra khỏi tẩm điện về phía ngoại thất, từng người một xếp hàng nhòm vào phía dưới cửa sổ nội thất.
Cùng lúc đó, Cơ Vô sờ soạng đi vào.
Mắt hắn từ xưa đã có tật, nhãn lực ban đêm không quá tốt, chỉ có thể lần mò từ từ. Nội thất không thể so với ngoại thất, không gian nhỏ nên rất dễ va phải đồ vật, cho dù Cơ Vô không chút phân tâm thì vẫn không thể tránh khỏi làm ra tiếng động nhỏ.
—— Có điều cũng tốt, cái này vẫn nằm trong dự tính của hắn. Dù sao Tiêu Chiến không biết võ công, không thể nhìn rõ vào ban đêm, nếu thật là y thì đụng phải đồ vật cũng là chuyện bình thường. Nếu bị phát hiện cũng không có vấn đề gì lớn.
Cơ Vô đi tiếp vài bước, sắp đến nơi, liền đếm thầm trong đầu.
Một, hai...
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy cổ mình mát lạnh.
Thanh âm Vương Nhất Bác lạnh như băng: "Ai."
Trong bóng tối, Cơ Vô tập trung ý chí, nỗ lực điều chỉnh trạng thái.
Vừa mở miệng đã đổi sang giọng Tiêu Chiến, vừa cẩn thận vừa luống cuống đáp: "Điện hạ..."
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, ánh nến sáng lên.
Dưới ánh nến mờ ảo, thần sắc Vương Nhất Bác lộ ra vài phần kinh ngạc. Hắn nhìn chằm chằm 'Tiêu Chiến' như không thể tin nổi, nhưng rất nhanh cảm giác ấy đã biến mất, trở về gương mặt lạnh băng không đổi.
"Ngươi đến làm gì?" Hắn lạnh lùng hỏi, "Không phải nói sẽ không gặp lại nữa sao?"
Lý Uy lại tự đưa người đến?
Thực sự là ngày càng coi trời bằng vung... Lần này nhất định phải để hắn lĩnh phạt.
Hắn đè nén một cảm giác trong lòng, không rõ là vui mừng hay là gì khác, xoay người ngồi xuống giường. Đôi mắt sâu thẳm dán chặt lên người 'Tiêu Chiến'.
'Tiêu Chiến' tựa hồ do dự một lúc, đứng yên tại chỗ, hồi lâu mới lên tiếng: "Ta có lời muốn nói với điện hạ..."
"Không muốn nghe." Vương Nhất Bác nhất quyết từ chối.
Mấy ngày trước y đã nói sẽ không gặp lại nữa, hôm nay đột nhiên lại chạy tới nói có chuyện, không phải quá kỳ quái sao.
'Tiêu Chiến' nghiêng nghiêng đầu, "Vẫn còn giận sao, điện hạ?"
"Ngươi đến làm gì?" Vương Nhất Bác không đáp, chỉ hỏi lại.
'Tiêu Chiến' nói: "Mấy ngày nay ta đã nghĩ rất nhiều..."
"..."
"Ta biết điện hạ vẫn còn giận vì ta đã lừa ngươi, nhưng ta thực sự không cố ý." Hắn nhìn lên, đáy mắt ngấn lệ yếu ớt, "Ban đầu là sợ điện hạ nên không dám nói, càng về sau điện hạ càng trở nên ôn nhu, ta lại càng không dám nói... Ta sợ điện hạ biết rồi sẽ tức giận, sợ sau này không được gặp điện hạ nữa..."
Dứt lời, hắn nghiêng mặt, tựa hồ có phần ẩn nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: "Điện hạ, có nhiều thứ, càng có được lại càng sợ mất đi. Ta sợ ngươi giận nên mãi mà không tìm được cơ hội nói cho ngươi biết, thật không ngờ cuối cùng lại thành ra kết cục như vậy."
Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc lâu.
Rốt cục, hắn nói: "Ta không còn giận vì ngươi lừa ta nữa."
Lần Tiêu Chiến đến thăm vào mấy ngày trước, hắn sớm đã không còn giận chuyện đó nữa. Chỉ giận vì Tiêu Chiến không chịu tới gần hắn, sau đó còn nói ra những lời không thuận tai.
'Tiêu Chiến' lên tiếng: "Ta nghe Lý đại nhân nói, điện hạ lần này là tích nộ thành bệnh..."
Nói đến đây, sắc mặt Vương Nhất Bác có chút mất tự nhiên. Nhưng 'Tiêu Chiến' không ngập ngừng, rất nhanh lại nói tiếp: "Nếu sớm biết vậy, mấy ngày trước ta sẽ không nói lẫy làm gì, cuối cùng làm cho điện hạ giận thêm."
"Nói lẫy?" Vương Nhất Bác lại nhanh chóng bắt được trọng điểm, "Hôm đó ngươi chỉ là nói lẫy thôi sao?"
'Tiêu Chiến' gật đầu.
"Là câu nào."
'Tiêu Chiến' không đáp, khựng lại chốc lát, rồi nói: "Bây giờ không còn quan trọng nữa. Điện hạ chỉ cần biết ta vẫn luôn đứng cùng phe với người là được. Bất luận thế nào, ta cũng sẽ không rời đi, ta sẽ ở bên điện hạ."
Cùng lúc đó, Lý Uy ngoài cửa sổ thầm đổ mồ hôi giọt giọt trên trán.
... Tài thật, chẳng có câu nào giống với cách nói chuyện của nương nương cả.
Ngay cả Mông Triết còn thấy có gì đó không đúng, "Hình như hơi quá rồi phải không? Nương nương kia đâu có nói chuyện như vậy."
Chu Chính: "Nương nương cùng lắm chỉ nói 'Sẽ không làm tổn thương điện hạ' thôi."
Ba người bọn họ đã thấy không đúng, nhưng Vương Nhất Bác ở bên trong, không biết có phải vì bệnh mà đầu óc không minh mẫn, vậy mà lại không nói lời nào.
Hắn chỉ hỏi: "Ngày hôm đó đi gặp Phụ hoàng ta, tại sao ngươi lại phải họa trang?"
"..."
Thì ra vẫn còn nhớ kỹ sao, điện hạ.
Cơ Vô mặt ngoài bất động, trong lòng đã sắp cười thành tiếng rồi.
Chút chuyện nhỏ này mà nhớ lâu đến như vậy, đừng nói mấy ngày nay tự mình nghiền ngẫm a? Khó trách ngươi tích nộ.
Hắn đáp: "Bởi vì... Bởi vì hôm ấy muốn họa trang."
Tha cho hắn đi, hắn thực sự nghĩ không ra lý do. Hôm ấy hắn không có ở đây, cho nên bây giờ Vương Nhất Bác nói ngày đó là ngày nào hắn cũng không biết.
"Muốn?" Vương Nhất Bác chớp mắt, "Tại sao lại muốn?"
"..." Cơ Vô: "Hôm ấy tâm tình không tệ..."
Vương Nhất Bác bỗng nhiên đứng dậy, bước lên phía trước vài bước.
Hôm nay tinh thần hắn đã tốt hơn mấy ngày trước khá nhiều, chí ít không còn phải nằm một chỗ để nói chuyện.
Cơ Vô lại càng hoảng sợ, vô thức lui về phía sau, bởi vì không dám đi bộ nên gắng gượng dừng lại. Hắn khẩn trương nhìn Vương Nhất Bác đang chậm rãi đi tới trước mặt mình.
"Hương của ngươi thì sao." Vương Nhất Bác thản nhiên nói, "Hôm nay không thoa hương?"
Nghe vậy, không chỉ ba người ngoài cửa sổ mà ngay cả Cơ Vô cũng lập tức hoảng hốt.
—— Xong đời, quên mất rồi.
Đây là điểm cực kỳ quan trọng, sao lại quên được chứ? Mùi hương trên người của nương nương đấy!
Có điều, trong nội thất mấy ngày nay vẫn luôn đốt huân hương để Vương Nhất Bác an thần bổ khí. Theo lý mà nói, cho dù không có mùi hương của nương nương thì mùi huân hương này cũng có thể dùng tạm, hẳn là cũng không dễ lộ tẩy.
Tất nhiên là hắn đã có điều nghi ngờ nên mới đặc biệt đến gần kề sát vào ngửi...
Thấy có chuyện, Cơ Vô ngay lập tức định bỏ chạy. Nhưng tốc độ tay của Vương Nhất Bác sao có thể xem thường, nhanh như chớp tóm được hắn.
Tiếng la này hắn dùng bản âm, Vương Nhất Bác vừa nghe được, lại thấy hắn đang trong bộ dạng Tiêu Chiến, hai thứ tương phản càng làm hắn thêm thịnh nộ, "Ta thấy ngươi chán sống rồi..."
Hai người trong phòng một phen triền đấu, ba người ở ngoài đến thở mạnh cũng không dám. Nhưng mà, thân thủ Vương Nhất Bác tuy lợi hại, rốt cuộc vẫn là người đang thụ thương, không bao lâu đã bị Cơ Vô vung ra, y phục trên người trong lúc đánh nhau tả tơi rách rưới, tóc tai bù xù chạy ra ngoài.
Hắn một tay kéo cửa ra.
Nhưng ngay lúc ấy, cả người hắn sững lại, suýt nữa ngã ngồi dưới đất.
—— Tiêu Chiến đang đứng ở cửa.
Không biết y đến đây từ lúc nào, đang đứng đối diện với Cơ Vô, một hồi lâu mới lướt qua hắn, ánh mắt chuyển sang Vương Nhất Bác bên trong.