Mấy ngày kế tiếp, phần lớn thời gian Tiêu Chiến đều ở Đông Cung.
Vương Nhất Bác không cho y trở về. Hắn rất cố chấp ở một số phương diện, Tiểu Thập Lục so ra còn hiểu chuyện, biết phân rõ phải trái hơn hắn. Hắn chỉ miễn cưỡng đồng ý để Tiêu Chiến trở về lấy thư tịch và tư liệu, sau đó cứ dựa theo lúc trước nói, để một thân tín hành sự cẩn trọng dịch dung thành Tiêu Chiến, tạm thời sang bên kia ở.
Chỉ khổ cho Tiểu Từ Tử, trước đây Tiêu Chiến đến Đông Cung, liên tiếp vài ngày không trở về, một mình hắn tuy không có ai để trò chuyện cũng không sao. Bây giờ lại có một 'khúc gỗ giả' lạnh băng đến đây, tướng mạo giống như đúc, hoàn toàn tìm không ra điểm nào giả dối. Hắn chỉ là một thái giám nhỏ nhoi, chưa bao giờ chứng kiến qua thuật dịch dung, cho nên vài ngày liên tiếp cũng không thể quen được.
Phòng trong của nương nương, những thị vệ kia đương nhiên không thể vào, vì vậy bình thường đều đứng ngoài tiền thính. Người như bọn họ, chỉ cần muốn ngủ thì bạ đâu cũng có thể ngủ được —— có trời mới biết một buổi sáng nọ Tiểu Từ Tử thức dậy nhìn thấy 'nương nương' vắt chân ngủ trên xà nhà là loại đả kích lớn thế nào với hắn.
Đông Cung bên này, Vương Nhất Bác dùng lọ thuốc kia xong, bệnh trạng đã khá nhiều, thậm chí đã có thể lên triều sớm. Trần thái y đến thăm bệnh cũng không ngờ hắn có thể hồi phục nhanh như vậy, chỉ liên tục nói Thái tử điện hạ có phúc tướng, trời cao thương tình, tất nhiên có thể vượt qua kiếp nạn.
Lúc nói lời này bọn họ đang ở ngoại thất, Vương Nhất Bác biếng nhác ngồi trước bàn châm trà, nghe ông ta nói, ánh mắt lại nhàn nhạt liếc qua bên trong nội thất.
Đóng cửa cẩn mật, Tiêu Chiến còn đang ngủ ở trong.
Người này từ sau khi đến chỗ hắn thì lại bắt đầu ngủ nướng —— không đến giờ Tỵ căn bản kêu không dậy. Vương Nhất Bác tất nhiên sẽ không nằm ỳ ra đấy với y, cho dù không lên triều cũng còn rất nhiều việc phải xử lý, cho nên mỗi ngày dậy từ sớm, bận đến giữa trưa mới quay về nội thất đi gọi người rời giường.
Tiễn Trần thái y xong, Vương Nhất Bác đứng dậy, mở cửa nội thất, đi vào.
Rèm xốc lên, một người một hổ rúc bên trong đang ngủ say.
Tiêu Chiến có thói quen ngủ cuộn tròn, lúc ngủ lăn lộn trượt khỏi gối đầu, trốn trong chăn, chỉ lộ ra nửa mặt. Đan Đan nằm bên cạnh y, lúc ngủ ngửa người lên, cái bụng tròn lộ ra, tư thế xấu không tả được.
Cho dù đã được tắm rửa thì Vương Nhất Bác cũng không cho nó chui vào trong chăn, chỉ có thể ngủ ngoài chăn. Có lẽ cảm nhận được động tĩnh, nó mở mắt, trở mình, mê man nhìn Vương Nhất Bác.
Hổ con động đậy, Tiêu Chiến trong chăn cũng mơ mơ màng màng tỉnh, dụi dụi mắt, cũng nhìn về người ở mép giường.
"Ưm... Điện hạ."
"Dậy đi." Vương Nhất Bác nói.
Tiêu Chiến trái lại rụt cái tay đang dụi mắt về.
"Bên ngoài lạnh quá." Y trốn trong chăn, chỉ lộ ra hai mắt, "Hôm nay không dậy có được không."
Vương Nhất Bác bất vi sở động: "Thế nào, muốn ta mang cơm đến cho ngươi sao?"
Cũng đã gần trưa rồi. Qua một lát là đến lúc dùng bữa.
Nói đến cơm, lỗ tai Đan Đan lập tức động đậy. Nó thông minh, nghe hiểu được những chữ như "bữa", "cơm", "ăn", nghe Vương Nhất Bác nói vậy lập tức phấn khích vẫy đuôi, chủ động nhảy xuống vui vẻ chạy vòng tròn trong phòng sau đó chạy ra ngoài.
Vương Nhất Bác liếc nhìn nó chạy đi xa.
"Thấy không." Hắn quay đầu, lạnh lùng giáo huấn người vẫn còn nằm trên giường, "Hổ con còn chịu khó hơn ngươi."
Tiêu Chiến phồng má, nằm một lúc mới từ từ chui ra khỏi chăn.
"Đêm qua ta nằm mơ."
Vương Nhất Bác giơ tay kéo rèm giường ra sau, đáp: "Cái gì?"
"Mơ thấy hôm nay ngươi không ép ta ăn gì cả." Tiêu Chiến nói.
Hiện tại Vương Nhất Bác đang trong giai đoạn dưỡng thương, trừ khi lâm triều, còn lại không ra khỏi cửa. Không giống như lúc trước, cả ngày đều ở ngoài, đến đêm mới trở về, thời gian chung sống cũng không nhiều.
Thậm chí... Lại nói có chút kỳ quái, nhưng đúng là như vậy —— cả một quãng thời gian dài lúc trước, bọn họ vậy mà ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng ăn chung.
Điều này dẫn đến Vương Nhất Bác đối với thói quen của y vẫn chưa hiểu rõ.
Tỉ dụ như chuyện ăn cơm. Lúc trước Vương Nhất Bác chỉ nghe Lý Uy nhắc qua, nói nương nương kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, món ăn ưa thích thật sự quá ít, lúc ấy hắn còn lơ đễnh nói vậy làm thêm nhiều món y thích đi, sau đó tiếp tục vùi đầu bận rộn, để lại Lý Uy vẻ mặt một lời khó nói hết.
Bây giờ hắn biết tại sao vẻ mặt Lý Uy lại như thế rồi.
Thật sự là, quá mức kén chọn...
Tiêu Chiến không thích ăn thịt, cũng không ăn nhiều cơm. Một bữa cơm chỉ ăn vài món chay, nhưng không phải rau nào cũng ăn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ dùng vài thứ, cực kỳ ghét cà tím, đậu, khoai các loại, cảm thấy quá khô. Ngược lại rất thích cà rốt, nghe nói Tây Vực bên kia rất nhiều cà rốt, có lẽ là vì thế.
Lý Uy còn nói y thích đồ ngọt, bữa chính có khi không ăn, chỉ ăn một ít bánh ngọt và điểm tâm, đúng rồi, còn có mứt quả.
—— chẳng trách thân thể không tốt. Kiều mỹ yếu ớt như vậy, không biết làm sao có thể trưởng thành đến giờ.
Bữa đầu tiên ăn cùng nhau, Tiêu Chiến lại ăn không ngon miệng lắm, ăn cơm như đếm từng hạt gạo, sau đó ăn bánh xốp.
Thật khiến người ta nói không nên lời.
"Vậy đúng là nằm mơ rồi."
Vương Nhất Bác treo xong rèm, nhàn nhạt đáp.
Đến ngọ thiện, Tiêu Chiến chậm chạp rửa mặt, từ bên trong đi ra.
Bọn họ dùng bữa ở ngoại thất, trên chiếc bàn lớn bày đầy chén bát nạm ngọc. Vương Nhất Bác thường ngày không ở lại Đông Cung ăn, khó có được vài lần như vậy, bọn hạ nhân đều không dám lơ là, mỗi món đều đầy đủ hương sắc, đứng từ xa cũng có thể ngửi thấy.
Nhưng Tiêu Chiến thoạt nhìn cũng không có hứng thú, chỉ uống chút canh.
Vương Nhất Bác ngồi đối diện y, không hề động đũa, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến ăn. Thấy y mãi mà không ăn thêm gì liền đẩy canh cá hấp sang, "Ăn cái này đi."
"Không muốn~" Tiêu Chiến đang bận nhặt hành trong bát canh của mình, nhất thời đổi giọng nũng nịu.
Vương Nhất Bác đen mặt.
Mấy ngày nay, đồ hắn sai hạ nhân nấu phần lớn đều bổ dưỡng, hắn muốn cho Tiêu Chiến bồi bổ nhiều hơn chút. Dù sao bản thân hắn gần đây phải chú ý dưỡng thương nên cũng hợp lý. Ăn những thứ này sẽ không ai nghi ngờ gì cả.
Từ nhỏ y đã sinh trưởng ở hoàn cảnh như vậy, nhất định là chưa từng bồi bổ thân thể. Tiêu Chiến sợ lạnh sợ nóng, thể chất kém vô cùng, nhất định cũng vì nguyên nhân này.
Vương Nhất Bác cầm thìa múc một ít, nhẫn nại nói: "Một thìa thôi."
Tiêu Chiến đang cầm đũa gắp củ hành nhỏ trong bát ra, chần chừ lại gần ngửi ngửi, sau đó miễn cưỡng hé miệng cho Vương Nhất Bác đút.
Vương Nhất Bác lập tức múc thêm một thìa cháo gừng.
Lúc này Tiêu Chiến không chịu ăn, "Không thích gừng..."
Vương Nhất Bác nói: "Đêm ngủ đừng ôm ta."
Tiêu Chiến chịu lạnh không nổi, đặc biệt là mấy ngày nay lúc ngủ kề sát ôm hắn, tay chân dán lên người hắn.
Thấy Tiêu Chiến do dự, hắn ngữ khí lạnh lẽo bồi thêm một câu: "Ta nói được làm được."
... Thôi được. Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là lại hé miệng, từng chút từng chút ăn hết.
Có điều, Vương Nhất Bác không phải là cái gì cũng ép buộc y ăn, những thứ Tiêu Chiến thật sự không thích, hắn sẽ không động vào, nhưng những thứ tốt cho thân thể, tỉ dụ như canh cá và cháo gừng hôm nay, bất luận thế nào cũng phải ép Tiêu Chiến ăn một ít.
Tiêu Chiến quá gầy. Đặc biệt gần đây lại gầy đi không ít, sắc mặt càng lúc càng trắng nhợt, nhìn không khỏe chút nào. Tốt nhất là phải nuôi trở lại.
Nghĩ tới đây, hắn lại múc một thìa canh cá.
Tiêu Chiến mở to hai mắt: "Ngươi nói chỉ một thìa mà..."
"Ăn thêm chút nữa." Y tính toán chi li, Vương Nhất Bác cũng theo y cò kè mặc cả, "Ban nãy chỉ múc hơn nửa thìa, không có đầy một thìa."
"..."
Trong lúc mặc cả, Đan Đan bên cạnh vùi mặt ăn trong bát của mình, ăn ngon sảng khoái vô cùng, cái đuôi hận không thể xoắn vòng trên không.
"Học hỏi nó đi." Vương Nhất Bác liếc qua, hất cằm về phía hổ con, "Cả ngày quấn lấy nhau mà cũng không biết học hỏi một chút."
"..."
Cơ Vô đã trở lại chỗ Đại thái giám bên kia. Sau chuyện hôm ấy, hắn không cho Vương Nhất Bác cơ hội truy cứu, lập tức trốn đi trong đêm, để lại Lý Uy và Chu Chính chịu phạt hai ngày.
Về phần Mông Triết, hắn căn bản không định tham dự, huống hồ Vương Nhất Bác vốn cũng không muốn giao lưu nhiều với hắn, cho nên mặc kệ. Nhưng không biết có phải vì chuyện này của Tiêu Chiến đối với hắn có chút đả kích hay không, hắn đã nhiều ngày phiền não ở mật thất luyện kiếm, không ra ngoài tản bộ.
Ngược lại, Tiêu Chiến dùng bữa xong, cùng Vương Nhất Bác tựa trên thảng y, nhớ ra gì đó, nói: "Thương tích của Mông tướng quân thế nào rồi?"
"Không chết được."
"Ngươi và hắn có mâu thuẫn gì sao?"
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn y, "Không phải ngươi không muốn biết sao?"
Rất lâu trước đây, Tiêu Chiến lần đầu tiên xuống mật thất chữa thương cho Mông Triết, Mông Triết mới vừa tỉnh, nhìn thấy Lý Uy bên cạnh y liền bùng phát căm hận và bài xích đối với Vương Nhất Bác. Sau lần đó, Lý Uy còn hỏi y tại sao không hỏi gì, cũng không hiếu kỳ gì cả, lúc ấy Tiêu Chiến nói không muốn biết.
Bây giờ lại chủ động hỏi tới.
Tiêu Chiến: "Hiện giờ muốn biết nha."
Vương Nhất Bác vuốt vuốt nhẫn ngọc trên tay, gương mặt nhìn không ra tâm tình.
"Lúc Mông lão ướng quân bị hành hình, ta không ra tay cứu giúp."
"... Ra vậy."
Tiêu Chiến đáp, sau đó không nói gì nữa.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh trở lại.
"Không hỏi gì sao?" Chốc lát, Vương Nhất Bác lên tiếng.
"Cái gì?"
"Ta vì sao không cứu."
Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi có lựa chọn của mình."
Y chỉ cần tìm hiểu xem có chuyện gì là được. Những thứ cụ thể khác như là lý do hay khúc mắc gì đó, y cũng không cần biết. Người thông minh như Vương Nhất Bác, lúc đó hẳn là còn có suy tính phức tạp khác.
Vương Nhất Bác gẩy nhẹ tóc bên tai y, không nói gì.
Chẳng biết tại sao, sau lần hòa hảo này, Tiêu Chiến lại bắt đầu dính lấy Vương Nhất Bác. Từ tẩm điện đến thư phòng, thân mật đến không thể thân mật hơn, nhưng chỉ muốn gần gũi, muốn ở bên nhau. Y đi theo Vương Nhất Bác, Đan Đan đi theo y, cuối cùng biến thành Vương Nhất Bác đến thư phòng xem văn thư còn một người một hổ ở bên cạnh chơi, may mà hắn chuyên chú, đọc nhanh như gió, cho nên không bị ảnh hưởng mấy.
—— có điều, chỉ bám theo mà không làm gì thì cũng quá không thực tế.
Thư phòng so với tẩm điện còn kích thích hơn, lúc Vương Nhất Bác đặt y trên bàn còn không quên đá Đan Đan văng ra trước, sau đó khóa trái cửa vào mật đạo, miễn cho Mông Triết phía dưới đột nhiên xuất hiện.
Nhưng Tiêu Chiến vẫn không yên tâm, lúc Vương Nhất Bác đè lại hôn thì lập tức nghiêng đầu trốn, "Đừng ở chỗ này..."
Bộ dạng này, Vương Nhất Bác từ trước đến nay đều xem là nửa chống cự, nửa hoan nghênh.
Đồ vật trên bàn vung vãi đầy đất, thay vào đó là Tiêu Chiến nằm trên bàn dài ngâm nga đứt quãng theo đính lộng ở hạ thân.
Y rất dễ đổ mồ hôi, còn chưa xong một lần thì cả người đã ướt đẫm. Toàn thân bị lột sạch chỉ còn lý y màu trắng tuột đến bả vai, bị mồ hôi thấm ướt trở nên trong suốt, nhũ hoa đỏ hồng như ẩn như hiện, vạt áo bên dưới mở rộng lộ ra bắp đùi nở nang, dương v*t đang ở giữa hai chân ra vào, giao hợp ngày càng kịch liệt, hạ thân phốc phốc vang lên không ngừng.
"Hưm... Ưm a..." Y cuộn ngón chân, vô lực thều thào, "Lớn quá..."
Vương Nhất Bác liếm mút cổ y, tiếng thở dốc gầm gừ thô ráp càng thêm gợi cảm.
Nhục huyệt không chịu nổi đính lộng mà xoắn chặt, Vương Nhất Bác tách khe mông y ra, tiến vào hung hãn như đóng cọc. Trong tư thế này, Tiêu Chiến rất nhanh bị đỉnh đến bắn một lần, sau đó Vương Nhất Bác lật y lại ghé vào trên bàn dài, mông mềm vểnh lên, từ phía sau tiếp tục làm.
Tiêu Chiến rên rỉ còn lẫn vài tiếng nức nở.
Đan Đan ở bên ngoài thư phòng điên cuồng cào cửa, thỉnh thoảng gào gào hai tiếng. Nhưng hai người trong phòng đang say sưa hừng hực, căn bản chẳng để ý đến nó, ngay cả Tiêu Chiến cũng chỉ là ban đầu nhớ tới hổ con một chút, nhưng rất nhanh lần thứ hai vô lực bị kéo trở về.