[Bjyx] Hoàng Hôn & Rượu Vang

Chương 17: Chương 17





Tối hôm ấy, mãi khuya Vương Nhất Bác mới trở về, Tiêu Chiến cũng vẽ bản thảo đến khuya, cuối cùng không biết lúc nào ngủ gục trên bàn.

Vương Nhất Bác về tới, định ôm anh về giường, Tiêu Chiến liền mơ màng mơ mắt, nhưng cả người vẫn nằm bò ra, lười biếng rầm rì vài tiếng.
- Đi vào giường ngủ nào.

– Vương Nhất Bác choàng tay ôm vai Tiêu Chiến.
- Đợi chút, chân anh tê.
Mắt Tiêu Chiến bị chói sáng nhíu lại, mặt quay sang một bên, dụi người vào bụng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác biết anh đang vòi được ôm, nhấc khoé miệng mỉm cười, không nhịn được ghé lại gần hôn anh.

Cậu đưa một cánh tay xuống dưới đầu gối Tiêu Chiến, bế bổng anh lên.
- Woa, Vương Nhất Bác, năng lực bạn trai lợi hại nha!
Tiêu Chiến hơi tỉnh một chút, hớn hở vòng tay ôm cổ Vương Nhất Bác, hai cẳng chân thả thõng giữa không trung còn lắc lư mấy cái.
- Em nhấc được cái motor gần trăm cân, thân thể anh gầy như vậy còn sợ em ôm không nổi à?
Vương Nhất Bác ôn nhu đặt anh xuống giường, với tay về cuối giường lấy chăn kéo lên.

Tiêu Chiến cười, chui vào chăn, đem chăn quấn quanh người, chỉ lộ ra một gương mặt vui vẻ cười tủm tỉm.

Nhớ ra gì đó, Tiêu Chiến lại hỏi:
- Hôm nay sao em về trễ vậy?
Vương Nhất Bác thò mặt lại gần hôn anh hai cái, nói:
- Đi gặp Vương Văn.
- Hả?
- Ba em.
Tiêu Chiến yên lặng nhìn Vương Nhất Bác, chờ cậu nói tiếp.
- Ông ấy nói sẽ phụ giúp em… lo cho mẹ.
Vương Nhất Bác không muốn đề cập nhiều, nhưng lại lo Tiêu Chiến sẽ lo lắng cho cậu, đành chọn cách đơn giản nhất mà nói.

Nói xong duỗi tay xoa đầu ngón tay hơi lạnh của Tiêu Chiến, xoay người cầm điều khiển máy lạnh chỉnh nâng nhiệt độ lên.
Tiêu Chiến vẫn cau mày nhìn Vương Nhất Bác.

Cậu vỗ vỗ mu bàn tay anh, cười nói:
- Không có việc gì đâu.

Đừng lo lắng, lần này em đi tìm ông ấy đã là hành động lỗ mãng rồi.

Ông ấy ly hôn với mẹ em lâu rồi, trước cả khi em rời nhà.
- Vậy đã nói chuyện xong xuôi chưa? – Tiêu Chiến trở tay, nắm lấy tay Vương Nhất Bác.
- Ừm.

Xong cả rồi.
- Vậy em có thể yên tâm ổn định thi đấu rồi.
Vương Nhất Bác đột nhiên nhớ ra gì đó, xoay người rời giường, chạy ra phòng khách rồi lại nhanh chóng trở vào, trên tay vung vẩy một phong bì nhỏ màu trắng nhảy tót lên giường.

Tiêu Chiến bị nẩy lên một phát, giật cả mình.
- Gì vậy?
Tiêu Chiến vẫn không chịu ngồi dậy, vặn vẹo gác cằm lên chân Vương Nhất Bác.
- Tăng tăng tăng tằng!!!
Vương Nhất Bác lắc lắc phong bì trước mặt Tiêu Chiến.
- Cái gì đây?
- Anh đoán xem.
Tiêu Chiến liếc mắt một cái liền đoán được là gì, anh tóm lấy tay Vương Nhất Bác, giật phong bì ra khỏi tay cậu, mở ra cẩn thận nhìn.

Là vé mời của giải đấu motor kia.
Tiêu Chiến vui vẻ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nói:

- Ngồi ở khu nào ha?
- Vị trí VIP đấy, khu vực giành riêng cho người nhà.
Vương Nhất Bác cầm lấy phong bì vé mời, thả ở đầu giường, lại xoay người ôm Tiêu Chiến vào ngực, cùng nhau nằm xuống.
Tiêu Chiến bất giác phát hiện, mây đen phủ đỉnh đầu anh cả ngày hôm nay đã lùi tán.

Đêm khuya lắm rồi, nhưng Tiêu Chiến một chút cũng không buồn ngủ nữa, cảm hứng lăn trong lồng ngực Vương Nhất Bác một vòng.

Một lúc sau mới ngồi dậy tắt đèn.
Chờ đến khi nằm trở lại trong vòng tay người anh yêu, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác cảm thấy có việc không đúng.

Ở trong bóng tối, lồng ngực anh lại thêm cảm thấy thấp thỏm, niềm vui vừa mới nhận được lại mất mát đôi chút.

Vương Nhất Bác đặt tay lên hông anh, Tiêu Chiến giữ lấy tay cậu, vân vê từng ngón tay, sau đó mới do dự hỏi:
- Nhất Bác, chỉ có một vé mời thôi à?
Cũng không rõ Vương Nhất Bác có phải đã mơ màng ngủ rồi không, một lúc sau mới đợi được một tiếng ừ khẽ của cậu.
- Dì không có sao?
Vương Nhất Bác cúi đầu, chôn mặt ở hõm vai Tiêu Chiến, thở một hơi thật dài, giọng nói buồn buồn:
- Chỉ có anh thôi.
Nói rồi dường như thấy chưa đủ, lại vòng tay ôm Tiêu Chiến chặt thêm một chút.
- Có anh là đủ rồi.
Ngày hôm sau,, Vương Nhất Bác đi cùng Tiêu Chiến đến trước cổng bệnh viện, cậu không định cùng anh lên phòng bệnh.

Tiêu Chiến tay còn cầm chai sữa đậu nành uống dở, lắc trái lắc phải một hồi, vẫn không chịu một ngụm uống cho xong.

Vương Nhất Bác nhìn anh, đưa tay cầm lấy, tự mình uống xong liền trực tiếp ném vào thùng tác.
- Em đi trước đi.
Tiêu Chiến nhẹ đẩy Vương Nhất Bác, nâng cằm nhìn về trạm xe bus đối diện, nói:
- Anh nhìn em lên xe rồi sẽ lên với dì.
Vương Nhất Bác nhìn anh một lúc, rốt cuộc gật đầu thoả hiệp rồi xoay người chớm đi, lại nghe phía sau có người gọi Tiêu Chiến.

Hai người đồng loạt xoay người nhìn lại, chợt sửng sốt.
- Chiến Chiến, sao bây giờ con mới đến?
Mẹ Tiêu tay cầm một túi ngô luộc nóng hổi, vẫy anh.
- Mẹ, sao mẹ lại đến đây?
Sau phút sửng sốt, Tiêu Chiến trong tiềm thức bước sang chắn trước Vương Nhất Bác một bước.
Lâm Uyển Oánh nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác bên cạnh Tiêu Chiến, mà mỉm cười chào cậu, lại nói với Tiêu Chiến:
- Hôm qua con nói với mẹ là con ở đây giúp chăm sóc mẹ của bạn con.

Mẹ xem qua gần đây chỉ có bệnh viện này, nên nghĩ đến đây chờ con, tiện thăm người ta một chút.
Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác một cái, hai người ánh mắt giao nhau một giây, liền tách ra.
- Mẹ, ở bệnh viện lộn xộn lắm, hơn nữa là mẹ của bạn con, mẹ không cần phải đặc biệt tới làm gì.
Tiêu Chiến có chút bất lực, anh quá hiểu suy nghĩ của Lâm Uyển Oánh.
- Mẹ chỉ là tiện đường thôi.

Gặp một chút rồi sẽ về.

– Lâm Uyển Oánh đem túi ngô luộc qua tay Tiêu Chiến, hỏi.

– Con ăn sáng chưa? Ngô ngọt lắm, mẹ thấy mùi rất thơm ngon.
- Con ăn rồi.

Không ăn nữa.
Tiêu Chiến không đưa tay ra nhận, cũng không nhúc nhích.

Anh đứng yên nhìn mẹ mình, tựa hồ bà không đi thì anh cũng không đi.


Trong mắt Lâm Uyển Oánh, xem ra Tiêu Chiến hiện giờ như một tiểu hài tử đang giận dỗi lung tung.
Lâm Uyển Oánh rũ tay, có chút bất đắc dĩ gọi tên anh:
- Chiến Chiến..
Trăm lần như một, chỉ cần Lâm Uyển Oánh bày ra bộ dạng tủi thân bất lực, Tiêu Chiến liền không có cách nào.

Anh đã quá quen với việc thoả hiệp, theo bản năng, cứ thoả hiệp một chút để không phát sinh khắc khẩu đã thành một loại thói quen của Tiêu Chiến.
Anh muốn nói với Vương Nhất Bác rằng cậu cứ đi trước.

Thế nhưng hiện giờ Vương Nhất Bác mà rời đi, vậy anh một mình đứng ở cổng bệnh viện này sẽ gây ra cái suy nghĩ gì cho mẹ anh nữa đây.
- Dì ơi, cảm ơn dì hôm nay đặc biệt tới đây.

Mẹ cháu vừa chạy thận xong, mấy hôm nay thân thể chưa hồi phục, thật sự không tiện gặp khách ạ.
Cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác giải vây, tay cậu vỗ nhẹ vai Tiêu Chiến trấn an anh.

Lâm Uyển Oánh kỳ thật cũng không biết rõ mẹ cậu rốt cuộc bị bệnh gì.

Ngày hôm qua chỉ vừa nghe Tiêu Chiến giải thích như vậy, bà liền tuỳ tiện chạy tới.

Hiện giờ nghe đối phương nói, ai cũng nghe ra được ý cự tuyệt.

Lâm Uyển Oánh mới phát giác mình lỗ mãng rồi.
- Cái đó… Nếu như vậy, mấy hôm nữa dì lại đến.

Cháu xem, hôm nay vội quá, dì cũng chưa kịp mua chút bánh trái gì.

– Lâm Uyển Oánh nhìn Vương Nhất Bác cười ái ngại.

– Thật xin lỗi, dì vội vàng quá, cháu giúp dì nói với mẹ cháu một tiếng.
Lúc xoay người đi, Lâm Uyển Oánh dường như đột nhiên lấy lại tinh thần, bà hỏi Vương Nhất Bác:
- Cháu tên là gì? Là đồng nghiệp cùng công ty với Chiến Chiến sao? Hiện tại cháu làm mảng nào?
- Cháu tên Vương Nhất Bác.
- Mẹ.

– Tiêu Chiến bất đắc dĩ ngắt lời.
Trạm xe bus ngày càng đông đúc, con đường hàng ăn nhỏ cũng chen đầy người, Lâm Uyển Oánh di chuyển tránh đến vài lần, vô tình lại cách xa Tiêu Chiến một khoảng.
- Mẹ, mẹ về đi.

Lần sau về nhà nói chuyện.
Lâm Uyển Oánh hoang mang nhìn qua, nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đứng sát cạnh nhau, trong lòng không rõ ngọn nguồn, vô thức càng luống cuống.
- Cái đó… Vậy mẹ về trước.

Con nhớ rõ, trở về gặp mẹ.
Lâm Uyển Oánh nhìn người qua lại ném về phía bọn họ mấy ánh mắt tò mò đánh giá, thể diện của bà không cho phép bà tiếp tục dây dưa, đành đem túi bắp luộc cất lại vào giỏ xách.
Hôm nay mặt trời thật sự chói chang, lòng bàn tay cũng như sau lưng Tiêu Chiến vẫn luôn không ngừng đổ mồ hôi.

Vương Nhất Bác vẫn đứng cạnh anh chưa đi, nhìn Tiêu Chiến, duỗi tay vỗ nhẹ bên hông anh, nhẹ giọng nói:
- Chúng ta đi lên thôi.
- Em không phải còn phải vội tới đoàn xe sao?
- Muộn chút cũng được.
Thời điểm Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, gương mặt anh tuy vẫn bình đạm như thường, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy thoải mái thật sự, đối mặt với một người trong ngoài như một, ít nhất anh không cần tốn tâm tư đoán xem nên ứng phó như thế nào.
- Vậy chúng ta cùng lên đi.
Bả vai Tiêu Chiến chạm khẽ Vương Nhất Bác, cùng nhau đi vào bệnh viện.
Vương Nhất Bác vừa đến phòng bệnh đã bị bác sĩ gọi đi.


Tiêu Chiến đỡ mẹ Vương rời giường, cho bà lau mặt, lại mang bữa sáng dọn ra bàn nhỏ trên giường bệnh.
Bệnh tiểu đường của mẹ Vương lại tái phát, gần đây bà phải nằm viện điều trị một thời gian dài mới ổn định, ăn sáng vẫn không có cảm giác ngon miệng, cả người uể oải.
Có một nhóm người kéo vào phòng, một thanh niên cầm túi hành lý đặt xuống giường bệnh của dì Trần bên cạnh, quay đầu lại thấy Tiêu Chiến nhìn mình, hắn cũng nghiêm túc nhíu mày nhìn anh một lúc, đột nhiên cười nói:
- Là anh à?
Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn người kia, nhất thời không nhớ tới gặp qua ở đâu, đành ngượng ngùng nói:
- Cậu biết tôi à?
Người nọ cười gật đầu, vừa bắt đầu soạn quần áo ra, vừa nói tiếp:
- Lúc trước tôi giúp mẹ đi lấy nước sôi, ở bên ngoài phòng bệnh gặp anh ngồi ngoài băng ghế, sắc mặt không tốt lắm.

Tôi còn cho rằng thân thể anh không ổn.

Vậy giờ sao rồi? Khoẻ hơn chưa?
Người này nói nhiều thật sự, xôn xao nói một lúc cả mớ lời, Tiêu Chiến thất thần thuận miệng ậm ừ vài câu, quay đầu lại liền thấy mẹ Vương đang chăm chú nhìn mình thăm dò.

Mẹ Vương phát giác anh nhìn lại, hốt hoảng vội thu hồi ánh mắt, rối loạn lung tung khua đũa trong cà mèn.

Cà mèn đã trống rỗng.

Tiêu Chiến yên lặng bước qua dọn đi.
- Nhất Bác có phải sắp thi đấu motor không? – Mẹ Vương đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiêu Chiến dựa nửa mông vào bên cửa sổ, cười đáp:
- Đúng ạ, ngay cuối tuần này rồi, dì muốn đến xem không ạ?
Những lời này quả thật là anh tuỳ ý khách sáo nói, một chút cũng không có tâm ý gì, nhưng mẹ Vương nghe xong lại sững người một lúc, sau đó mím môi xoay đầu qua phía khác, nhìn chăm chăm TV đang mở, trả lời:
- Dì không xem mấy cái thi đấu nguy hiểm đó.
Mẹ Vương một mực bày ra bộ dáng cố chấp, phản đối rõ ràng.

Tiêu Chiến đột nhiên minh bạch, vì bà như vậy nên Vương Nhất Bác mới nói, chỉ mỗi anh là đủ.

Thế nhưng mẹ Vương vẫn là không yên tâm, nhịn không được mà hỏi thăm từ phía Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến là người tinh tế, nói vài câu liền hiểu đề tài này không thể tiếp tục được nữa, liền im lặng giả lơ.
- Chiến Chiến, cháu có cách nào khuyên nhủ Nhất Bác đừng tham gia cái loại bộ môn này nữa không?- Ánh mắt mẹ Vương vẫn nhìn TV.
Tiêu Chiến nhìn sườn mặt mẹ Vương, mái tóc bà đã có vài phần bạc, tóc bạc khô khốc, lại thêm bộ dáng bệnh tật tiều tuỵ.

Tiêu Chiến không khỏi cảm giác chạnh lòng, nhưng vẫn cười nói:
- Dì, đây là con đường mà Nhất Bác tự mình quyết định, chúng ta chỉ là người bên cạnh, làm sao có cách nào điều khiển cậu ấy?
Phòng bệnh ồn ào, dì Trần giường bên hôm nay xuất viện, người nhà đều đến đây đón bà về nhà, mỗi người một câu lo lắng, gọi lẫn nhau câu này câu kia.

Trong TV đang phát tin tức hôm nay, quốc gia vùng Trung Đông nào đó xảy ra vụ nổ hầm mỏ, thương tổn rất lớn.

Tin tức không ngừng chiếu đi chiếu lại hình ảnh đụn khói xám bốc lên.

Mẹ Vương thất thần nhìn một hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt nhìn về Tiêu Chiến.

Một lúc sau, bà cố mỉm cười, nhưng vẫn như cũ, không thể nhìn ra được bộ dạng vui vẻ.

Bà nhìn Tiêu Chiến:
- Cháu quả thật lớn lên thật tốt.

Chiến Chiến, cháu cùng khoa với Nhất Bác nhà dì, nó học hành thế nào?
Những câu hỏi này thường được mẹ Vương hỏi một cách như tình cờ.

Bà thường hỏi Tiêu Chiến khi anh đang chăm sóc bà.

Câu trả lời soạn sẵn trong lòng, để ngay trước miệng, tất cả đều là những lời nói dối vụng về.
- Nhất Bác cùng cháu hình như rất hợp nhau.
Lúc mẹ Vương nói câu này, mắt bà nhìn chăm chú tấm chăn đơn màu trắng, tay không ngừng vuốt phẳng nếp gấp bị nhăn.
- Cháu chẳng qua thường cùng nói chuyện với cậu ấy.

Vương Nhất Bác tính tình thẳng thắn, vừa vặn cháu cũng không thích loanh quanh lòng vòng.

Có lẽ cũng khá hợp.

– Tiêu Chiến cũng cúi đầu đáp, ra vẻ tuỳ ý vô tâm mà trả lời.

Tiêu Chiến đáp xong cũng không nhịn được chửi Vương Nhất Bác liền năm thứ tiếng.

Cái tên này, và cả anh nữa, không biết hôm nay ra đường có nhìn lịch không, mà đủ thứ chuyện xảy ra, hiện giờ cũng chưa chịu về lại phòng bệnh mà gánh giúp anh.
- Vậy thì tốt rồi… Tốt rồi.
Mẹ Vương nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến nhìn theo ánh mắt bà, vừa định hỏi có muốn ra ngoài một chút không, mẹ Vương đột nhiên thở dài một hơi, lẩm bẩm than thở:
- Dì kỳ thật nợ Nhất Bác rất nhiều.

Dì không phải một bà mẹ tốt.

Khi đó nó vừa vào đại học, nhiều vấn đề cần có cha mẹ hỗ trợ, nhiều cái cần phải tiêu tiền, kết qủa cuối cùng vẫn phải để mặc nó một mình tự thu xếp.

Dì không có nghĩ ra được cách nào để giúp nó.
- Hiện giờ bản thân còn sinh bệnh, mỗi ngày tiền thuốc, tiền giường bệnh, người lại vô lực, không biết liêm sỉ mà còn tìm đến nó.
- Rốt cuộc dì làm mẹ không xong….

Còn thành gánh nặng của nó.
- Dì dường như không có cách nào hiểu nó.

Thật sự không hiểu, đua motor là chuyện nguy hiểm như vậy, nó vì cái gì mà cứ luôn chấp nhất chuyện này.

Dì chỉ hi vọng nó có thể bình bình an an ở bên cạnh dì, chỉ là, nó lại cảm thấy dì bó buộc nó.
- Tiểu Chiến à, cháu nói dì có phải người mẹ ích kỷ không?
Tiêu Chiến không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn đôi mắt ầng ậng nước của mẹ Vương.
Mấy ngày nay, việc mẹ Vương thường xuyên làm nhất chính là hối hận.

Bà đem hai năm Vương Nhất Bác rời nhà kia lặp đi lặp lại mà nói với Tiêu Chiến, lại nói một hồi sẽ đến căn bệnh tiểu đường nặng không cách nào hoàn toàn chữa khỏi của bà.
Hầu hết mọi người đều như vậy, chỉ khi bệnh tật hoặc đối mặt với cái chết, họ mới nhận ra điều mình đã lỗi lầm hoặc bỏ lỡ, quay đầu lại lo lắng, cố tìm ra tội lỗi của mình, mười người thì hết tám người đã không còn cơ hội sửa sai.
Đây là một phần nhân sinh của Vương Nhất Bác không có mặt Tiêu Chiến.

Anh chỉ đơn độc một mình đứng đây, nghe mẹ cậu nói về những chuyện xa lạ đó.

Anh không muốn đem chủ quan của mình ra đánh giá mẹ Vương.

Những cảm xúc của anh bây giờ đều liên quan đến Vương Nhất Bác.

Tất cả những gì anh làm đều nên dựa trên cảm xúc của cậu ấy.
Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi.
Vương Nhất Bác không biết quay về lúc nào, cũng không biết đã đứng trước phòng bệnh nhìn bọn họ bao lâu, càng không biết đã nghe được bao nhiêu lời nói của bọn họ.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chỉ còn ba người bọn họ.

Tiêu Chiến có chút mờ mịt, phản xạ có điều kiện đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mẹ Vương cũng chậm rãi ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.
- Mẹ em nói gì với anh phải không?
Vương Nhất Bác đi đến cửa sổ, nhẹ giọng hỏi Tiêu Chiến.
- Cũng không có gì, dì ấy và anh thuận tiện nói linh tinh mấy chuyện, tìm chuyện mà nói cho vui thôi.
- Anh xem em là con nít? – Vương Nhất Bác bất mãn ghé sát mặt lại Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cười, muốn bóp bóp má cậu, lại đột nhiên đổi thành chọc ngón tay vào má người yêu.
- Mẹ em tạm thời đến ở căn hộ thuê của chúng ta.

Còn bọn mình đến ký túc xá đội xe ở tạm, có được không anh?
- Được chứ.

Sau đó thì phải làm sao?
Vương Nhất Bác nhấp miệng, thẳng tắp nhìn Tiêu Chiến, không chút do dự nói:
- Em sẽ thuê phòng khác cho mẹ ở.
Nhiều ngày như vậy, Vương Nhất Bác chưa từng đề cập đến mối quan hệ của cậu với Tiêu Chiến trước mặt mẹ Vương, nhưng cũng không chú ý khoảng cách với anh.

Cậu không định tiết lộ mối quan hệ của hai người, nhưng cũng không có ý giấu giếm.
Tiêu Chiến tâm tình phức tạp, anh chỉ cúi đầu nói:
- Thi đấu xong rồi nói.

Xong việc rồi nói..