[BJYX] Nhịp Đập Con Tim

Chương 20



Người trước mặt này lớn hơn mình vài tuổi, nhưng thịt trên mặt vẫn còn phúng phính, Tiêu Chiến không nhịn được vươn tay ra chà chà má phúng phình như em bé của Vương Nhất Bác.

"Hì hì...", không biết tại sao lại tự nhiên cười ra tiếng.

Vương Nhất Bác năm lấy cái tay nhỏ đang nghịch ngợm kia, nhắm mắt nói, "Dậy sớm vậy à? Hở?"

"Dạ... Heo lười dậy thôi nào.", Tiêu Chiến chui vào lòng Vương Nhất Bác, vòng hai tay ôm lấy cái eo nhỏ bé của Vương Nhất Bác.

"Ngủ thêm một lát đi, ông mặt trời cũng không dậy sớm bằng em đó...", Vương Nhất Bác ôm bé con, để cậu cuộn trong lòng mình, cúi đầu hôn lên tóc cậu.

"Hôm nay chúng ta có ra ngoài chơi không? Hình như thời tiết đẹp lắm á...", cả người Tiêu Chiến nằm vắt lên người Vương Nhất Bác, đầu gác lên ngực của anh, nhẹ nhàng dụi vào.

"Chiến Chiến...đừng có đùa với lửa...", giọng nói Vương Nhất Bác khàn khàn, sau đó đem người đè dưới thân, quay ngoắt cực độ.

"Em em em...", Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại nổi "thú tính", lắp bắp không nói nên lời.

Vương Nhất Bác đột nhiên cười thành tiếng, cúi đầu hôn Tiêu Chiến. Không khí dường như trong chốc lát đã nóng lên.

Nhìn cả bàn đồ ăn sáng, chú Trần lắc đầu, chậc chậc, chắc phải hâm lại cả bàn rồi.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng ngủ rất lâu, tỉnh lại lần nữa, bụng rất đói, cả người mát mẻ, nhưng eo rất mỏi, là kiểu không thể thẳng lên được, đứng lên từ từ, mới phát hiện Vương Nhất Bác ngồi ở phía đối diện nhìn mình cười.

Bất giác cả mặt đỏ bừng lên, Tiêu Chiến cúi đầu, e thẹn nhìn Vương Nhất Bác.

"Dậy ăn cơm nào ..."

Tiêu Chiến nghiến răng gật đầu, nhưng cả người nhức mỏi làm cậu không muốn động đậy.

"Anh ôm em đi được không?", Vương Nhất Bác mở lời, sáp lại trực tiếp bế người lên.

Tiêu Chiến như chú thỏ con bị giật mình, cả mặt đỏ bừng, lại ngượng ngùng nhìn Vương Nhất Bác. Nhưng lại sợ bị té, hai tay vòng qua ôm chặt vai của Vương Nhất Bác.

"Xấu hổ sao?", Vương Nhất Bác sáp lại gần Tiêu Chiến, đột nhiên hôn cậu một cái. Cảm giác bé con có chút phúng phính như em bé, da gò má có thể hút một miếng.

"Ư...", bé con giãy giụa úp mặt vào ngực Vương Nhất Bác, xấu hổ nói.

"Đi nào, đi ăn cơm, bụng xẹp lép rồi.", Vương Nhất Bác tươi cười ôm người ra ngoài.

Bữa sáng và bữa trưa kết hợp, Tiêu Chiến đúng là đói thật, cắm đầu ăn. Vương Nhất Bác gắp đồ ăn cho cậu, cậu cũng ngoan ngoãn ăn hết, không có chút gì là kén ăn.

Sau bữa cơm, Tiêu Chiến ngồi trên sofa xoa cái bụng tròn vo để tiêu hóa, Vương Nhất Bác lại bưng trái cây ra.

"Ăn không nổi nữa...", như một chú chó con đáng thương, Tiêu Chiến dùng ánh mắt ướt át nhìn Vương Nhất Bác.

"Không sao, đợi lát nữa rồi ăn. Anh nghĩ rằng anh có thể vỗ béo em.", Vương Nhất Bác tự tin mà nói.

"Mập sẽ không đẹp nữa...", Tiêu Chiến chu môi, thể hiện sự phiền lòng.

"Không đâu, Chiến Chiến sao cũng đẹp hết." Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, đem cậu bạn nhỏ ôm vào lòng, anh muốn cưng chiều cậu, đem những chuyện trước đây anh đối xử không tốt với cậu lấp đi.

"Dạ ...", Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác khen thì xấu hổ.

"Lát nữa chúng ta đi dạo đi, ngày nghỉ không đi đâu chơi, ít ra chúng ta cũng ra ngoài đi dạo, được không?", Vương Nhất Bác cúi đầu hôn lên trán bé con, khiến bé con vui vẻ, cứ cười ha hả.

Tiêu Chiến nhét một nắm hạt thông trong túi, theo Vương Nhất Bác đi dạo vòng quanh bên ngoài biệt thự.

Ánh nắng lười biếng chiếu xuống, thêm chút sức sống cho mùa đông tiêu điều.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, Tiêu Chiến giống như chú sóc, thỉnh thoảng lại nhét vào miệng một hạt thông, thấy Vương Nhất Bác không có gì, cũng thỉnh thoảng đút một hạt cho anh.

"Anh Nhất Bác, chúng ta quay về đi.", Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lại.

"Mới đi có một tí mà sao lại không đi nữa.?", Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến.

"Quay về được không? Mệt quá à...", lúc đầu cảm giác bụng dưới có hơi đau nhức, cứ tưởng do chuyện buổi sáng nay, nhưng thời gian lâu dần, bụng dưới không những không thoải mái mà còn có dấu hiệu đau đớn.

Sắc mặt Tiêu Chiến không tốt cho lắm, Vương Nhất Bác cũng không nói giỡn nữa, kéo bé con vào lòng, "Có chỗ nào không khỏe sao?"

"Bụng khó chịu...", Tiêu Chiến dựa vào Vương Nhất Bác, quả thật càng lúc càng khó chịu.

Vương Nhất Bác nhìn tình hình, vội vàng ôm Tiêu Chiến đi về nhà.

"Chú Trần, chú giúp con liên lạc với Hạo Hiên, nói cậu ta đến đây một chuyến.", Vương Nhất Bác vội vội vàng vàng xông vào phòng, trán Tiêu Chiến bắt đầu toát mồ hôi, Vương Nhất Bác bất giác sợ hãi, "Chiến Chiến, Hạo Hiên sắp đến rồi, không sao đâu, không sao đâu..."

"Dạ... anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến đột nhiên nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng.

"Sao vậy? Khó chịu lắm hả?", Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nắm bàn tay hơi lạnh của cậu, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cậu.

"Đau...", Tiêu Chiến tủi thân nói.

"Anh xoa cho có được không? Không đau nữa, không đau nữa.", nói xong liền áp bàn tay lên bụng dưới của cậu, nhẹ nhàng xoa, "Không đau nữa, ngoan, đừng khóc nữa..."