Nhà riêng của Minh Nghiêm hiện tại nằm sâu trong hẻm Huyền Trân Công Chúa. Cách đây cũng lâu rồi, nhớ không lầm là vào khoảng thời gian mà anh ấy vừa mới xuất ngũ, may mắn đột nhiên lại mỉm cười bằng vài tờ vé kiến thiết trong tay.
Trúng đặc biệt rồi ôm một đống tiền lớn ra đời lập nghiệp, Minh Nghiêm mua hẳn một khoảng đất lưng đồi khá rộng, trên mảnh đất mua được vừa xây cho mình một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi, vừa tự tay thiết kế lập nên một chuỗi homestay vô cùng độc đáo.
Nói đúng ra, ai cũng nghĩ cuộc đời Minh Nghiêm may mắn trọn vẹn đến mức khiến cho người khác ganh tị vô cùng. Vậy mà chuyện tình cảm thì trái ngược lại hoàn toàn với chút ưu ái tiền tài ông Trời ban xuống.
Lại nhắc đến chuyện của Anh Tú, chàng trai xấu số đó đã từng ở cùng Minh Nghiêm khoảng thời gian ngắn trước khi bị gia đình ép đến bước đường cùng. Mặc dù hiện trường vụ tự sát không phải là nhà mà Nghiêm đang ở, nhưng giờ này bảo Dương đến đó qua đêm, nói đúng hơn là bước vào nơi đã từng có sự hiện diện của người đã khuất.
Cậu ấm kia chẳng hiểu mình sợ điều gì, trong lòng đang lo lắng điều gì, nhưng mà bước chân này cứ chậm chạp giống như không muốn tiến, đứng phía sau lưng của người ta, thậm chí can đảm để mở lời trò chuyện cũng không hề có.
"Em vào trong trước đi, anh dắt xe vào cho!"
"Anh vào trước đi, em theo sau..."
"Sao vậy?"
Nhìn cái dáng vẻ ngập ngừng đó với những biểu hiện trên gương mặt của Hàn Dương bây giờ, sơ sơ thôi thì cũng đoán được mất rồi.
"Em sợ à?"
"Sợ gì chứ?"
"Sợ ma chứ còn gì nữa?"
"Sao anh biết là em sợ ma?"
"Anh Tú vừa nói với anh đó..."
"..."
Câu vừa rồi Nghiêm nói, lại còn đem biểu cảm đáng sợ tới gần nhìn vào mắt của đối phương, giọng điệu đầy nghiêm túc ma mị thế kia, chẳng trách cậu nhóc công tử bột nghe xong thì hai bước chân cũng tự nhiên lùi hẳn về phía sau.
"Ô, em sợ thật hả? Anh đùa đó! Hihi!"
"..."
Nụ cười của đối phương nở ra giữa cái lạnh nơi ánh mắt, biết là người hiểu mình đến từng biểu cảm như vậy thật đáng trân trọng biết bao, biết là chỉ có người thủy chung mới nặng lòng và day dứt sau khi kết thúc chuyện tình dang dở. Nhưng mà Dương lại cứ cảm thấy lòng mình bất an khó tả, dù cho Nghiêm thật sự là một mẫu người lí tưởng đi nữa.
"Đợi một chút, anh dắt xe vào rồi mở cửa nhà cho em!"
"Dạ..."
Chính thức bước qua cánh cổng rào, nhìn sang phía bên phải là một khoảng sân đủ để được vài chiếc xe ô tô, phía bên đó còn có một dãy homestay sáu căn kề nhau mà Nghiêm tự tay thiết kế. Cố gắng hòa mình vào cái không khí cũng có chút thơ mộng ở đây, Dương tìm vài câu nói để xóa tan đi không khí ngượng ngùng giữa hai người họ.
"Mấy phòng bên đó... lúc nào cũng full khách hả anh?"
"Ừm, cũng may mắn là từ lúc bắt đầu hoạt động đến giờ hầu như ngày nào cũng full khách chứ không riêng gì ngày lễ!"
"Hèn gì mấy học sinh trong trường cứ đồn thầy Nghiêm là đại gia ha!"
"Đại gia gì đâu, khoản thu nhỏ thôi mà...à em vào đi, anh bật đèn rồi đó!"
"Dạ..."
Quản sinh Nghiêm với Dương mà nói là một đối tượng thật sự rất tốt nếu đang nghĩ đến việc sẽ tìm hiểu người cùng giới. Xét về gia cảnh, chắc chắn nếu cả hai come out thì sự đồng ý từ phía ba mẹ cũng không phải quá khó khăn để mà có được. Quay đi quay lại, cản trở duy nhất vẫn là hình bóng Anh Tú còn đọng lại nơi thói quen hằng ngày của Nghiêm.
Lúc này đối với cậu ấm kia mà nói, tâm trạng không vui sau khi trải qua sự cố vừa rồi vẫn còn chưa vơi, cái lạnh của khí trời Đà Lạt về đêm cứ bủa vây lấy khắp cả thân người, lòng chỉ hi vọng về đôi chút ấm áp tỏa ra từ ngôi nhà của ai đó.
Nhưng rồi hụt hẫng lại vụt lên trong tâm tư này quá nhanh, khi mà đôi mắt xinh đẹp kia chạm vào từng khung ảnh nhỏ được treo trên tường, được bày trên tủ, thậm chí còn đặt dọc theo những khoảng tường cách điệu của phần cầu thang.
"..."
Sự im lặng của Dương lúc này được tạo ra từ cảm giác có rất nhiều những Anh Tú ở xung quanh đang nhìn mình. Nếu như còn một lựa chọn khác, có lẽ cậu ấm kia cũng không miễn cưỡng như vậy đặt mình ngồi xuống chỗ ghế sofa.
"Em ngồi đi, anh vào trong pha cho em li sữa ấm nha, em muốn ăn thêm gì không?"
"Trong túi xách của em có bánh bông lan... em ăn tạm cũng được, thầy không cần phải bận tâm quá đâu mà..."
"Lại gọi thầy, haiz! Em mà cứ như vậy là anh sẽ buồn thật đó!"
"Em xin lỗi..."
Có lẽ là đối phương không nhận ra được miễn cưỡng từ phía người kia, cái cảm giác đang ngồi đối diện với khung ảnh thờ của một ai đó được treo rất to trên tường thật sự vô cùng khó chịu, hơn nữa người trong ảnh khác nào đăm đăm nhìn mình như thế. Cảm giác bất an này, phải chăng chỉ là đang tự dọa chính bản thân mình mà thôi? Cách trang trí nội thất trong nhà khiến Dương có cảm giác mối tình kia vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, kể cả khi hiện tại Minh Nghiêm thật sự chỉ còn một mình.
Ngồi ở đó một lúc chẳng lâu, nhưng cái lạnh vô hình từ bàn chân Dương lan dần lên đến tận gáy, cố gắng ôm chiếc gối tựa lưng vào lòng để tự trấn an bản thân một lúc mà mọi thứ trong ngôi nhà này đều giống như đang bắt nạt người ta thì phải.
Cạch! Cạch! Cạch!
Tiếng gì đó giống như một vật thể nhỏ rơi xuống từng bậc cầu thang, nhưng có lẽ bởi vì quá nhỏ, cậu ấm kia ngồi xa như vậy tầm quan sát hướng về nơi những bậc thang càng cao càng tối, vốn dĩ không thể nào nhìn thấy hình dạng của nó một cách rõ ràng. Được một lúc khi tiếng rơi đó tự nhiên ngưng lại, Dương thở phào nhẹ nhõm định buông chiếc gối tựa lưng đặt sang một bên.
"..."
Bàn chân thả tự do dưới sàn lại vô tình chạm phải thứ gì đó có lông mềm mềm ấm ấm. Lúc hoảng hốt chồm tới để nhìn, lại chỉ thấy một cái đuôi nhỏ màu đen theo sự chuyển động làm loạn bên dưới gầm bàn.
"Haiz..."
Lúc nhìn thấy rõ ràng hình dạng của nó, người lo lắng ngồi trên sofa mới chịu thả lỏng toàn thân thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay vì đó chỉ là một bé mèo thôi, bé mèo mun đang rất vui vẻ chơi đùa với một quả bóng bằng nhựa.
"Meo..."
Bản thân Dương vốn dĩ cũng rất yêu mèo, nhìn thấy sự tung tăng của bạn nhỏ kia làm tâm trạng nặng trĩu này nhẹ đi đôi chút. Vì muốn được làm quen nên Dương mới cúi xuống bế nó lên, chỉ không ngờ là nó thình lình nổi cáu, hung dữ cào vào tay đối phương mấy đường thật dài, tìm cách vùng vẫy thoát khỏi vòng tay lạ lẫm kia.
"Ui da!"
Chú mèo nhỏ giãy người phóng thẳng qua chiếc bàn trước mặt Dương, làm cho khung ảnh ở trên đó rơi mạnh xuống sàn tạo thành một tiếng động lớn, lúc nhặt lên thì đã thấy mặt kính của khung ảnh bị vỡ thành đường mạng nhện vô cùng khó coi.
"Có chuyện gì vậy..."
"Em xin lỗi... em định bế bé mèo nhưng mà bị nó cào nên..."
"Ừm!"
Minh Nghiêm hoàn toàn không cần đợi người kia nói ra hết câu, chỉ vội vàng đón lấy khung ảnh đã cũ. Xem ra đối với người ta, những vết nứt vô tri trên tấm ảnh kia còn đáng lo hơn cả những vết xước nơi bàn tay của Hàn Dương thì phải.
Cổ họng của ai kia nghẹn lại một chút, mặc dù trái tim này chưa hề rung động, nhưng đứng đây với tư cách một người đang hẹn hò với anh, có lẽ cậu cảm thấy mối quan hệ này thật sự chẳng đi đến bờ bến nào được đâu.
"Ngày mai em sẽ mua khung ảnh khác để thay..."
"Em muốn mua cũng đâu thể mua tùy tiện là được? Anh Tú thích mùi gỗ thông, nên toàn bộ khung ảnh ở đây đều được làm riêng hoàn toàn từ gỗ thông đó! Nếu muốn có phải đặt trước cả tuần lận!"
"..."
Ừ thì đó chỉ là một câu rất bình thường thôi, lẽ ra cũng không nên nặng lòng như vậy, nhưng đôi mắt xinh đẹp lại chẳng giấu nổi chút buồn thoáng qua. Chắc Minh Nghiêm cũng thầm đoán ra mình quá lời rồi thì phải, anh mỉm cười chạm vào vai cậu có ý trấn an. Nhưng hành động xoa dịu ấy thấm là gì sau những lời nói vô tình kia chứ? Thà là nghĩ kĩ trước khi để cho miệng vô tình nói ra, những lời nói đã đâm sâu vào trái tim của một ai đó, dễ dàng gì có thể khiến nó tàng hình mất đi?
"Không sao đâu, anh cũng định đặt thêm khung ảnh, để sau này chúng ta có chụp hình chung còn có cái mà bỏ vào nữa!"
"Chúng ta..."
Dương thì thầm lấp lửng như vậy, thật sự ra cũng chẳng có ý dò hỏi, nhưng người kia lại mỉm cười đầy hiển nhiên.
"Vậy em không định sẽ chụp chung với anh sao?
"Rồi chúng ta sẽ đặt những khung ảnh mới ở đâu? Vậy rồi... anh không định sẽ cất những hình chụp với anh Tú luôn à?"
"Sao lại phải cất?"
Nếu người hỏi lại Dương câu đó không cau mày tỏ thái độ bất mãn, có lẽ câu trả lời cũng dễ dàng được cất lên. Nhưng rồi Dương lại nghĩ, chỉ là ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ này, cần thiết không việc bắt người ta phải dẹp bỏ đi quá khứ vì mình như vậy.
"Ý em là có thể mình sẽ đặt hết những hình chụp của anh và anh ấy vào một phạm vi nào đó nhất định trong căn nhà này. Tương lai sẽ còn có những thứ khác nữa..."
"Căn nhà này xây lên, anh và Tú ở cùng với nhau chỉ được một thời gian ngắn thì em ấy mất! Suốt những tháng ngày từng yêu nhau, chút tiền tài vật chất anh có cũng không bù được mất mát mà em ấy chịu khi lựa chọn anh! Cho nên..."
"..."
"Cho nên anh hiện tại vẫn chưa có ý định sẽ thay đổi nội thất trong căn nhà này, anh..."
"Không sao đâo, em nói đùa đó! Em... Em biết anh cũng lâu rồi, biết anh và anh Tú yêu nhau ra sao! Căn nhà này là kỉ niệm của hai người kia mà. Chỉ là nói đùa thôi, anh đừng để tâm đến!"
Đó không phải là câu nói đùa, bởi lẽ chẳng có câu nói đùa nào lại nhận lấy một ngụm đắng chát trong lòng như thế đúng không hả Dương?
"Xuống bếp đi, em phụ anh làm đồ ăn ha!"
"Ừm!"
Rõ ràng người tươi tắn mỉm cười là cậu, người vui vẻ kéo anh thoát ra khỏi không gian trầm lặng đó cũng chính là cậu. Nhưng tại sao dưới căn bếp nhỏ chỉ có hai người, kẻ lặng lẽ duy nhất tách biệt khỏi bầu trời hạnh phúc kia lại chỉ là Dương. Cứ mỗi lần đặt tay lên tủ chén đĩa để lấy một thứ gì đó, y như rằng mỗi loại chỉ có hai cái, một cái được khắc tên Nghiêm và một cái còn lại là tên người đó.
Đến cả li sữa người kia pha, Dương nhanh tay một chút chọn li của Nghiêm để mà rót vào. Không biết có phải lòng đố kị đang trỗi dậy không, tại sao cái cảm giác dùng lại những thứ Anh Tú đã dùng khiến cho tâm trạng của cậu ấm kia hụt hẫng đến mức khó chịu như vậy.
"Trời, sao em không lấy rau ra đĩa mà lại ăn trong thau như vậy?"
"Trễ rồi, bày ra nhiều mất công dọn dẹp, anh ăn trong đĩa đi, em ăn luôn trong thau cũng tiện!"
"Em đúng là... quen biết nhau cũng lâu lắm rồi, anh không biết em có mặt này nữa đó!"
Thật ra, nếu ngay cả muỗng đũa trong nhà mà cũng khắc tên thì chắc chắn Dương đã chọn ăn bốc mất rồi. Chẳng qua cũng chỉ vì cái thau trộn salad đó không có khắc tên mà thôi. Dương thầm nghĩ không biết mình có ích kỉ hay không? Nhưng rõ ràng không khí trong nhà Minh Nghiêm chính là lí do khiến trái tim này chẳng thể nào rung động được.
"Em đi tắm đi, để quần áo anh giặt máy luôn, nó vắt rồi sấy sáng ra còn có cái mặc đi học!"
"Dạ..."
Chiếc áo phông và chiếc quần đùi mà Nghiêm đang cầm trên tay hướng về phía Dương, Dương nhìn nó chăm chú một chút trước khi chủ động đưa bàn tay ra nhận lấy. Trong ánh mắt và giọng điệu hỏi hình như cũng có một chút e ngại rõ ràng.
"Đồ của ai vậy anh?"
"Của anh chứ của ai, mua để chạy bộ buổi sáng đó, còn mới nguyên chưa có mặc qua lần nào đâu. Yên tâm đi!"
"Mặc lại đồ của anh thì có sao đâu..."
Người đối diện không nhận ra được bất thường từ trong lời nói của Dương, chỉ mỉm cười bình thản quay đi, còn ở đó một người chỉ muốn đêm nay ngủ quên bên trong phòng tắm thì hay biết mấy. Ít ra ở trong đó không giống căn phòng ngủ kia, nhìn đâu đâu cũng thấy toàn là Anh Tú, lại còn cả chiếc gối có tên của người đó nữa.
"Ty, em xong chưa... ngâm nước lâu quá không tốt đâu..."
Tiếng gõ cửa bên ngoài đánh thức vài giây lim dim của Dương trong bồn nước nóng. Thật sự không biết phải làm sao để có thể can đảm mở cánh cửa bước ra, thẳng thắn nói một câu đề nghị nho nhỏ với người đang chờ đợi mình.
Chỉ là muốn đối phương tạm cất đi chiếc gối của Anh Tú một đêm nay thôi.
"..."
Nghĩ cách để mở lời cũng nhiều lắm chứ, nhưng Dương lại chẳng có can đảm để mà nói ra điều đó, biết rõ vị trí của chính mình trong lòng người ta đơn giản cũng là sở thích nhất thời vậy thôi, là một người thay thế không hơn không kém, làm sao có thể đổi dời được tất cả những gì đã từng diễn ra trong tiềm thức đó của Nghiêm, làm sao có thể khiến cho Nghiêm tự nguyện đem đống kí ức của mình cất vào trong một góc nhỏ.
"Em ngại thì ngủ trên giường đi... anh nằm dưới sàn cũng được!"
Thấy cậu ấm cứ chần chừ hoài không muốn tiến tới, người đã yên vị trên giường rồi nhanh trí đứng dậy có ý nhường chỗ tốt cho đối phương. Chỉ có điều, "tốt" hay không cũng là từ trong suy nghĩ của Nghiêm mà thôi, nếu không bận lòng đến cảm nhận của người đối diện, không hỏi xem người ta rốt cuộc cần gì. Thì có khi những việc bản thân tự cho là "tốt" cũng chỉ đơn giản xuất phát từ quan điểm cá nhân mà thôi.
"Không phải, em... em không có ngại, chỉ là... em không quen nằm gối..."
"Vậy thì dựng nó lên là được chứ gì!"
Người kia đem chiếc gối bên cạnh dựng lên, đặt bàn tay xoa xoa dưới tấm nệm êm có màu trắng tinh.
"Lại đây đi, anh không có làm gì em đâu mà sợ!"
Dương bước tới vài bước, cố gắng xem như tầm mắt này chỉ nhìn thấy mỗi mình Nghiêm mà thôi, xung quanh coi như đã biến thành màu trắng đồng nhất không có gì tô điểm và trưng bày cả. Chỉ tiếc là bản thân không thể nuôi dưỡng cảm xúc trong hoàn cảnh này. Dù có nhắm mắt lại đi nữa, nằm xuống bên cạnh Nghiêm mà vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào.
Đêm đó, Dương vẫn nhắm tịt mắt vờ như bản thân say ngủ, nhưng rõ ràng cảm nhận và hình dung hết tất cả những điều nhẹ nhàng ân cần khi người đó kéo tấm chăn đắp lại cho mình, khẽ vén mấy sợi tóc vướng trên gò má, lại còn khẽ chạm nhẹ vào làn da nữa.
Cảm nhận được hết chứ, những cảm xúc hạnh phúc của Nghiêm khi bên cạnh người mình thích, chỉ là không biết anh ấy có thật sự thích cậu giống như anh ấy vẫn nghĩ hay không?
...
Sớm hôm sau, mặc dù cùng Minh Nghiêm đến trường nhưng hội trưởng của hội học sinh lại đánh lẻ sang hướng khác, suốt cả ngày dù có chạm mặt cũng không chủ động nói ra lời nào với Nghiêm. Hành động đó có lẽ cũng ngầm ý muốn đối phương giữ kín mối quan hệ này trước những người khác.
Và rồi đến buổi chiều trong ngày, sau bao nhiêu đắn đo suy nghĩ cuối cùng Dương cũng thẳng thắn từ chối lời mời ăn tối mà Minh Nghiêm đã nhắn tin riêng từ tận buổi trưa. Cậu ấm kia cũng không ngại bày tỏ việc bản thân chưa đủ sẵn sàng để công khai mối quan hệ giữa hai người họ.
"Em xin lỗi anh nha, chiều nay Tử Kỳ xuất viện nên em vào viện xếp đồ phụ nó! Để một mình Tuyên đi cũng cực... từ sáng đến giờ em không có mở điện thoại nên không thấy tin nhắn của anh sớm hơn!"
"Nếu như em bận việc thì để anh nói nhà hàng dời lịch cũng được, họ là chỗ người quen của anh... hôm nay buổi tối họ vẫn còn trống bàn cho giờ sau!"
"Không được đâu anh, mẹ dặn em phải về để cả nhà cùng nhau ăn một bữa đông đủ sau khi thằng Kỳ xuất viện! Với lại, em vẫn chưa sẵn sàng cho việc bị ai đó bắt gặp chúng ta đi riêng với nhau."
"Ok, anh hiểu rồi!"
"Xin lỗi anh, lần sau em nhất định sẽ không thất hứa!"
"Ừ, không sao đâu!"
Lời nhắn lại của Nghiêm rõ ràng là không có ý khiến Dương khó xử, nhưng chẳng hiểu thế nào cái cảm giác khó xử kia nó cứ quanh đi quẩn lại trong đầu một cách lạ thường.
Biết rằng mình thế này cũng thật quá đáng, trước khi đưa ra quyết định phũ phàng kia Dương đã tự hỏi lòng có nên giữ lại đôi chút cái tôi của bản thân không? Rõ ràng người ta muốn hẹn hò với mình, người ta thậm chí còn dùng kế để nhận được sự đồng ý của mình. Vậy mà đến cả việc đem cất đi những tấm hình của người yêu cũ, người ta cũng từ chối vì không làm được, biết phải đến bao giờ trong lòng người ta mới quên đi những hồi ức đã xưa cũ kia?
Nếu như là thật lòng thích rồi, đến bao giờ người ta mới chứng minh được những cảm xúc đó?
Mối quan hệ với quản sinh Nghiêm, bản thân anh tự cảm thấy chẳng thể nào kéo dài được lâu, nên cũng vì như vậy mà không muốn công khai với mọi người quá sớm.
...
Chiều hôm đó, cũng tiện thể vì lời nói dối của mình với Nghiêm mà Hàn Dương sau khi tan học đã cố tình ghé bệnh viện để phụ Lam Tuyên soạn đồ cho cậu "em út" xuất viện.
Mọi chuyện khiến tâm trạng nặng nề từ đêm hôm trước, nói thật là chỉ cần nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cậu nhóc kia, trong lòng Dương sớm muộn cũng vơi đi bớt nửa phần mất rồi.
"Cháo lươn này ngon ghê á, ăn mà không có chút mùi tanh nào luôn, vị vừa ăn, cay cay nhẹ, nấu đúng ý con luôn! Chủ quán này đỉnh thật đó mẹ, mẹ mua ở đâu vậy?"
Nhìn thằng bé vui vẻ chỉ vì được ăn món ngon, nhiều khi cậu anh hai thật sự cũng muốn mình giống Tử Kỳ điểm này. Tốt xấu gì, bản thân thích hay là không thích điều gì cũng đều thẳng thắn nói ra. Sai thì nhận lỗi, chuyện buồn dù có tới thì cũng sẽ trôi qua nhanh mà thôi, đã qua rồi trong lòng cũng không còn vương vấn thêm làm gì.
"Con ăn thấy ngon miệng lắm sao? Mẹ còn sợ Tử Kỳ ăn không quen nữa đó, nếu được như vậy... khi nào Tuyên đi chợ thấy có lươn thì mua về nấu cháo cho em nha!"
Trong phòng bệnh, mẹ vừa tươi cười ân cần nói với hắn, vừa liếc mắt nhìn sang một người đang chăm chú thu xếp đồ ở ngay bên cạnh.
"Cháo này là anh Tuyên nấu hả mẹ? Con thấy bỏ vô hộp nhựa... con cứ tưởng là mua chứ!"
"Nhà mình ít khi mua đồ ăn bên ngoài lắm, nếu có món gì lạ Tuyên nó sẽ đi ăn thử rồi sau đó về nấu cho cả nhà ăn! Mấy cái hộp nhựa này là nó để dành lại đó, cái thằng... tính nó cũng tiết kiệm!"
"Anh Tuyên đúng là giỏi ghê! Đàn ông con trai gì mà món nào cũng biết nấu hết, còn biết làm bánh, làm kem, làm đủ thứ loại đồ ăn vặt! Lúc mới về con mở tủ lạnh ra thấy đồ ăn vặt quá trời, con còn tưởng nhà mình mua nhiều vậy chứ!"
"Toàn là anh con làm không đó, nhất là mứt nha, Tuyên làm mứt nào cũng dịu ngọt vừa ăn, không bị gắt như ở ngoài chợ bán đâu!"
"Mẹ đó, mẹ đúng là có hai đứa con đáng đồng tiền bát gạo thật sự!"
Nghe hắn nói câu đó, mẹ cũng không thể kìm lòng được mà béo vào má của hắn một cái, vẻ bề ngoài ân cần dịu dàng với hắn, trong mắt mẹ khi đó sáng lên một chút tự hào, nhưng những lời mẹ nói thật sự còn khiến cho hắn mát lòng mát dạ nhiều hơn cả những câu nịnh bợ kia của mình.
"Cái gì mà hai đứa con? Mẹ có tới ba đứa lận nha, Tử Kỳ của mẹ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm đó! Vừa học giỏi vừa lanh lợi, lại còn chân thành tốt bụng... so với thằng Tuyên hay là thằng Dương đều giỏi như nhau!"
"Mẹ này..."
Biết thừa mẹ là một bác sĩ tâm lí có tiếng, nhưng không phải những lời mẹ nói cũng chỉ là đang trấn an hắn sao? Hắn nghe qua thích thú bảy phần, ba phần nhỏ tự nghĩ lại mình cũng cảm thấy không hề giống hai anh một chút nào cả.
"Mẹ chỉ an ủi con thì đúng hơn, con á... giỏi gì thì giỏi nhưng riêng chuyện nấu nướng thì con chịu thua! Nếu để cho con nấu... cháy nhà không kịp xây luôn đó! Con bất cẩn lắm... có khi nấu nồi nước còn quên tắt bếp nữa mà! Hồi ở Mỹ con toàn ăn cái gì nhanh nhanh no bụng là được, không được ăn món ngon giống như vầy đâu!"
Những lời hắn tâm sự hồn nhiên vậy đó, nhưng chỉ cần len lén nhìn vào mắt mẹ kể cả Dương và Tuyên khi đó đều thấy được sự xót xa không nói nên lời. Thi thoảng mẹ để tâm đến cả chút cháo dính trên môi hắn, chăm sóc hắn giống như chăm sóc một đứa trẻ con thật sự.
"Được rồi, những ngày tháng khổ cực qua rồi! Giờ Tử Kỳ về đây, con muốn ăn gì cứ nói với Tuyên là được, anh của con dễ chịu lắm! Mấy hôm nay con ở bệnh viện, ngày nào nó cũng đi chợ tìm đồ tươi sống nấu cho con đó!"
Mấy lời thành thật này của mẹ khiến ánh mắt hắn lén lút nhìn về phía anh, hắn nuốt xuống một ngụm cháo nhỏ, lại cảm thấy vị cháo anh nấu ngọt ngào đến mức khó tin. Cũng không biết có phải bởi vì vừa được nêm thêm bằng những lời nói của mẹ hay không, nhưng hắn thực cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Mà hắn thì vậy, lòng vui một chút sẽ không cản được bản thân nói ra những lời chọc ghẹo đối phương.
"Mẹ nói rồi đó nha, anh Tuyên 'của' con đó!"
Vẻ mặt hắn làm trò bắt bẻ câu nói của mẹ, nhưng vì cưng chiều hắn nên mẹ chỉ cười chứ không có ý phản bác. Anh hai từ nãy giờ cũng quan tâm đến những lời hắn nói, nếu không nhắc đến Tuyên thì thôi, nhắc đến thằng em này của anh kiểu gì Tử Kỳ cũng có ý trêu chọc như vậy.
"Em có ý gì khác với từ 'của' mà mẹ vừa nói hở Kỳ?"
Đã đến lúc cái miệng trời ơi đất hỡi của hắn bị anh hỏi thăm. Y như rằng Tử Kỳ sẽ làm ra vẻ ngơ ngác, hắn tròn mắt như thể mình ngây thơ lắm không bằng.
"Hả? Ý gì khác là ý gì? Làm gì có!"
Đến khi tận mắt chứng kiến vẻ điêu ngoa của hắn, ánh mắt anh nhìn hắn có chút hoài nghi. Thích chọc ghẹo người khác như vậy không chọc ngược lại hắn thì đúng là không phải anh nữa rồi.
"Muốn tranh giành Lam Tuyên với anh hay sao? Không có cửa đâu nha!"
"Em đâu có ý khác gì đâu, anh Ty cũng là anh của em nè, mẹ... con nói vậy có phải không mẹ?"
Xem cái cách mà hắn nhấn mạnh từ "của" kìa trời, lại còn vừa nói vừa làm nũng với mẹ, nhất định phải để mẹ chen vào lấy lại công bằng cho mình mới chịu.
"Được rồi, mẹ cũng là mẹ của Tử Kỳ nè! Mọi thứ trong nhà mình cũng đều là của Tử Kỳ! Như vậy được chưa?"
Những lời này của mẹ nói ra với hắn, trước kia chưa từng dùng để dỗ dành hai anh em đằng kia. Giờ hai đứa chứng kiến có một người khác ngang nhiên được ưu đãi đó, chỉ có thể ngậm ngùi bốn mắt nhìn nhau như vậy mà thôi. Giữa trăm nghìn những ngôn từ để phân bì, Hàn Dương lại chọn lấy một câu tưởng chừng là đơn giản nhất.
"Mẹ cưng Tử Kỳ hơn con luôn rồi!"
"Con phải tập quen dần với chuyện đó đi!"
Ai ngờ câu trả lời của mẹ chính thức sa thải vị trí của Dương như vậy cơ chứ, anh đành tới gần chỗ Lam Tuyên, khoác tay người đang bận thu xếp đồ đạc ở đó, tựa đầu vào vai nó than nhẹ một câu.
"Giờ chỉ còn mình Tuyên là cưng anh thôi!"
"Em là em trai của anh đó!"
So với mẹ thì giọng điệu của Lam Tuyên cũng lạnh lùng chẳng kém gì, nhưng lần này Hàn Dương chưa có cơ hội tiếp lời, từ trên giường đã nghe thấy tiếng động đậy của kẻ hay nịnh bợ kia.
"Ey ey... không được nha!"
Nhất định không chịu thua anh hai, hắn vội vàng đặt hộp cháo dở dang xuống, từ trên giường gấp không mang dép, phải tranh thủ thời cơ để tới chụp lấy cánh tay còn lại của Lam Tuyên.
"Mẹ đã nói anh Tuyên của em rồi mà!"
"..."
Góc độ này lúc Tuyên nhìn xuống, anh vẫn thấy tận mắt đôi bàn tay hắn ôm chặt lấy cánh tay của mình chứ, anh còn thấy cả gò má hắn đang áp lên bắp tay mình, ánh mắt hắn háo hức vui vẻ dưới hàng mi dày, mà quan trọng hơn là môi miệng của hắn dính đầy cháo lươn, nhích một chút xíu thôi đã có thể áp vào áo của anh.
"Lau miệng đi kìa!"
Thay vì cáu giận đẩy hắn ra giống như mọi lần, Lam Tuyên giờ lại rút một chiếc khăn giấy trong hộp mà đưa cho hắn. Hắn được voi đòi tiên, còn lằng nhằng nâng chiếc cằm lên hướng về phía anh rồi nhắm mắt lại, muốn anh phải tận tay lau cho.
"Cút!"
Tuyên trùm tờ khăn giấy lên mặt của hắn, cũng là đẩy hắn tránh khỏi mình, nhưng có vẻ mười phần thô bạo trong động tác của anh ấy thường ngày, giờ cũng đã giảm đi ba phần mất rồi.
"Mẹ ơi, con sắp xếp xong rồi, giờ con ra hoàn thành thủ tục xuất viện luôn nha!"
"Ừm, Tuyên đi trước đi, chút nữa gọi vào là được, mẹ với anh con sẽ mang đồ ra xe!"
"Dạ mẹ!"
Lúc Tuyên quay đi, Tử Kỳ đem tờ khăn giấy vừa lau miệng xong nhét vào tay anh, nhưng lại phũ phàng bị đối phương đem cục giấy đó chọi ngược vào người. Giây phút cục khăn giấy rơi trúng trên mặt của hắn, anh bất ngờ giật mình nâng tầm mắt lên, chú ý quan sát xem vẻ mặt hắn ta lúc đó thế nào.
"..."
Nhìn Lam Tuyên phản ứng như vậy, Hàn Dương lập tức đoán ra, nhưng thật may mắn là lần này Tử Kỳ lại cười khẩy lên, hắn cúi xuống nhặt cục giấy kia, rồi lại thản nhiên trở về giường ôm hộp cháo vào lòng vui vẻ ăn tiếp.
"Mẹ, phải chi anh Tuyên là con gái ha!"
Câu hắn nói với mẹ làm bước chân người đã ra tới cửa chợt muốn khựng lại.
"Sao tự nhiên con lại nói vậy?"
"Anh Tuyên mà là con gái thì đúng mẫu hình lí tưởng của con luôn đó, lúc đó con sẽ không thèm làm con nuôi của mẹ nữa đâu, chuyển qua xin được làm con rể, kakaka!"
"Cái thằng..."
Giọng điệu hắn ngạo mạn cười lớn, lại còn bày tỏ sự thích thú như vậy khi cả mẹ và anh hai cũng đều hưởng ứng cười lên. Tuyên bước qua cánh cửa kia rồi, cứ lặng lẽ mà nhếch môi cười một cái, những suy nghĩ thoáng qua trong anh lúc đó thật lạ.