Bloody Contract - Máu Hiếm

Chương 33



Mọi người vừa bước đến cửa của tòa thành thì Hima chợt tan vào lòng đất và xuất hiện trở lại sau một vài phút. Cậu ấy chỉ đươn giản là hiện lên từ cái bóng đỏ kỳ lạ dưới mặt đất và làm Arita sợ phát khiếp.

“Cậu đi đâu vậy?”_Nhỏ hỏi.

“Mình thấy hơi có lỗi với cái cửa nên di chuyển lại chỗ đó để trả nó về hình dạng ban đầu ấy mà.”_Hima cười trừ.

“Khoan đã! Chúng ta đi qua ba cánh cửa một cách cực nhọc mà không hề nhớ rằng Hima có khả năng teleport sao?!”_Ryo đập tay lên mặt.

Hima đánh vào lưng Ryo cái bốp.

“Này! Mình nói đúng mà!”_Cậu ta cau mày.

“Chúng ta có mấy người?”_Himawari thở dài.

“Eh….chín…?”_Ryo nhướng mày.

“CHÍN NGƯỜI!! VÀ CẬU BẢO MÌNH TELEPORT CHÍN NGƯỜI CÙNG MỘT LÚC ĐỂ ĐI QUA MỘT CHẶNG ĐƯỜNG DÀI Ư?”_Hima hét vào mặt Ryo. “Trừ phi cậu muốn sau đó phải vác một con nhóc 48 kg đang ngủ khò khò vì hết sức lực.”

“Ơ….được rồi….”_Ryo giơ hai tay lên, vẻ chịu thua.

Rena cảm thấy hai người đó thật đẹp đôi. Hima và Ryo luôn vậy mà! Tuy nhiên, khi nhớ lại hoàn cảnh trớ trêu mà mình đang vướng vào, nhỏ lại thấy tuyệt vọng hơn. Edgar và Kaito cứ cặp nhỏ hai bên từ nãy đến giờ và Rena nghi ngờ về việc tại sao mình còn đủ không khí để thở trong khi bị kẹt cứng giữa hai người đó thế này.

Có lẽ do cuộc “tranh luận” giữa Hima và Ryo đã gây khó chịu trong tòa lâu đài nên cánh cửa chính bỗng mở ra một cách bất ngờ. Bước ra là hai vampire mặc áo choàng đen với khuôn mặt đằng đằng sát khí. Xét về khuôn mặt hoàn hảo của hai vampires đó, Rena biết chắc rằng họ đang “cực kỳ” không vui.

“Các cô cậu muốn gì hả?”_Người bên trái nói. Đó là một người đàn ông cao to với mái tóc hung đỏ và làn da trắng như sứ.

“Chúng tôi muốn gặp chủ nhân của các người.”_Kaito lạnh lùng đáp.

Hai người….à quên hai vampires đó trao đổi nhau một ánh nhìn chớp nhoáng. Vampire thứ hai là một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp với mái tóc vàng mượt gật đầu với người đàn ông. Họ mở cửa cho Kaito và mọi người vào.

“Cảm ơn.”_Kaito nói.

“Này, sao cửa này vào dễ vậy?”_Natasy huých tay.

“Quý bà tóc vàng đó có khả năng biết được ai đang nói dối mình. Chúng ta nói thật và không có mục đích xấu, không cho vào thì sẽ gây xích mích với tộc Vincent thêm thôi.”_Kaito nhún vai.

Mọi người gật gù.

Hai vampires úc nãy bắt đầu dẫn họ đi qua một hành lang lớn khủng hoảng. Hành lang được lát một loại đá giống như đá núi lửa, dường như dài vô tận. Rena bắt đầu nghi ngờ về việc người thiết kế tòa lâu đài này có bao nhiêu chất xám trong đầu khi làm những lối đi dài ngoằn ngà ngoằn nghèo thế này. Thời gian lại bắt đầu chậm chạp trôi đến khi họ tới trước một cánh cửa hoàn toàn làm bằng đá đen. Người phụ nữ giơ tay lên và cánh cửa bật mở, dẫn vào một căn phòng giống như hội trường.

Đó là một căn phòng được lát đá núi lửa đen bóng và có hình tròn. Những giá nến cổ cực kỳ kiểu cách và cầu kỳ được thắp lên, tạo vẻ cổ kính cho căn phòng. Căn phòng này hoàn toàn không có một cửa sổ nào, sàn nhà lạ là lại được làm bằng đá cẩm thạch có một dấu hiệu lớn được khắc vào đó, có lẽ là gia huy tộc Bonatrate. Rena nhìn quanh và thấy có hai cái ngai đen ở giữa phòng. Những cái ngai rất đẹp và đầy quyền lực, nó làm nhỏ thắc mắc không biết ngai của Kronos trong loạt sách Percy Jackson có giống như vậy không nhỉ? Tuy nhiên, điều làm nhỏ ngạc nhiên nhất là hai người ngồi trên đó.

Phía ngai bên phải là một cậu bé (?!) có lẽ trạc tuổi Koriand’r với mái tóc đen và đôi mắt xanh biển. Cậu bé rất đáng yêu nhưng ánh nhìn trong mắt cậu có vẻ già dặn và đầy kinh nghiệm. Rena nghi ngờ về tuổi thật của cậu ta là bao nhiêu. Ngồi kế bên cậu là một cô bé với mái tóc vàng óng và đôi mắt cùng màu với cậu bé. Mọi người hết nhìn cô bé lại quay qua nhìn Swayne vì hai người quả thật có nét rất giống nhau.

“Đừng nhìn em! Em không có huyết thống vì với vampire cả.”_Swayne vẫy vẫy tay.

Kaito yên lặng đến trước hai người đó, cuối đầu xã giao và đứng thẳng dậy. Hành động đó kéo dài chưa quá 10s.

“Chào……Ciel.”_Kaito nói với giọng ngang phè, hất đầu về phíc thằng bé.

Aww Ciel! Tên dễ thương quá đi! Với vốn tiếng Pháp nghèo nàn của mình, nhỏ cũng biết được Ciel có nghĩa là bầu trời. Natasy ban đầu cũng suýt được đặt tên như vậy cho đến khi thằng bé biểu lộ những điểm tương đồng kỳ lạ của nó với mặt đất.

“Ryand’r. Hôm nay được anh đến thăm, đúng là chuyện hiếm đấy.”_Cậu bé tên Ciel trả lời lạnh nhạt lại không kém.

“Chào Arclied!”_Kaito lờ phắt cậu ta và quay sang cô bé tóc vàng.

“Ryand’r, chào! Kori vẫn khỏe chứ?”_Cô bé tươi cười.

“Con bé khỏe. Em có thể đến thăm nó nếu em muốn.”_Kaito dịu dàng với Arclied như là với Kori vậy.

“Chị sẽ nổ tung nếu trong vòng 5 phút nữa chúng ta không nói thẳng vào chủ đề mất.”_Sy lầm bầm. Xét về màu mắt càng ngày càng nhạt dần của Sy chứng tỏ chị ấy đang chết dần chết mòn vì chán đây.

Ciel liếc về phía chị ấy, đôi mắt xanh của cậu bé thoáng qua một cảm xúc gì đó. Khâm phục? Hay Khó chịu? Không biết nữa, Syrena thường gây cảm giác lẫn lộn cho người lần đầu gặp. Chị ấy có thể khiến một người vừa yêu vừa ghét mình một cách dễ dàng. Kaito bắt đầu màn “thuyết trình” lý do tại sao họ tới, về việc Yuuki, rồi tận thế blah blah blah…..Đó thật sự là một quá trình dài và Ryo gần như lăn ra mà ngủ. Sau gần mười lăm phút lê thê lếch thếch, Kaito cũng kết câu chuyện. Ciel và Arclied hầu như không thay đổi nét mặt tí nào trong suốt câu chuyện. Edgar phải lay lay Ryo mấy lần vì cậu ta đang “ngủ đứng”.

“Những lời anh nói có vẻ là thật. Vài phút trước, có một chàng trai tóc trắng đến gặp tôi. Anh ta bảo muốn chết.”_Ciel trầm ngâm.

“Cậu đã làm gì?”_Kaito hỏi ngay, mặt đầy lo lắng.

“Yên tâm. Tôi thấy anh ta khá lạ nên đã nhốt vào một khu nhà giam riêng trong trung tâm lâu đài rồi.”

Mọi người sững lại.

“Cậu….nhốt Yuuki VÀO MỘT NHÀ GIAM RIÊNG?!?!? TRONG TRUNG TÂM LÂU ĐÀI!?!?”_Kaito hét vào mặt Ciel.

“Thì sao chứ?”_Cậu ta điềm đạm trả lời.

“Cậu nhốt một người vào sinh nhật 18 tuổi sẽ hủy diệt thế giới của chúng ta vào một nhà giam riêng….NGAY TRUNG TÂM LÂU ĐÀI CỦA CẬU??!!!”_Kaito nhấn manh những từ cuối.

“Oh man! Are you crazy?”_Natasy làu bàu. “Một vụ nổ từ trung tâm sẽ dễ dàng tiêu hủy mọi thứ hơn là từ vòng ngoài hay vòng trong.”

Ciel có vẻ bắt đầu lúng túng, nhưng cậu lấy lại được sự tự chủ gần như ngay tức thì.

“Vậy có lẽ chúng ta nên đi xem xét anh ấy.”_Cậu đề nghị và mọi người gật đầu.

Họ bắt đầu ra khỏi phòng ngai và đi chuyển qua một cầu thang dài và hẹp, dẫn thẳng xuống lòng đất. Một lần nữa, Rena kêu trời vì không biết mình đã xuống đến độ sâu bao nhiêu rồi? Nhỏ có cảm tưởng như họ đang đi vào tâm trái đất vậy. Ánh sáng của đường hầm đó rất yếu nên Sy phải tạo một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay của mình. Ciel và Arclied có vẻ ngạc nhiên khi thấy Sy làm thế nhưng họ chỉ nhún vai và tiếp tục dẫn đường. Trong quá trình đi, mọi người phải dừng lại ở gần 5 cửa (?!) Làm quái gì mà phải nhiều cửa thế không biết! Tuy nhiên, lần này do có sự góp mặt của Ciel và Arclied nên hầu như đến cửa nào cũng tự động mở ra một cách nhanh chóng. Chẳng bao lâu, họ đứng trước một căn buồng giam lớn. Đó là một buồng làm hoàn toàn bằng kính. Rena nhướng mày. Nhốt một vampire sau một vách kính không phải là chuyện mà nhỏ sẽ làm.

“Kính plexiglas. Bắn không thủng, cách âm, cách nhiệt.”_Cie giải thích khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của nhỏ.

Mọi người nhìn vào trong và thấy Yuuki đang ngồi khoanh chân lại, hai tay thả lỏng, mắt nhắm nghiền. Trông anh ấy đang hoàn toàn bình yên và dịu dàng. Mái tóc bạch kim lấp lánh ánh vàng, khuôn mặt thanh tú toát lên sự thân thiện. Không ai nghĩ anh ấy có thể làm điều gì đó tổn hại đến họ cả.

“Trông không giống anh ta sẽ làm hại ai cả?”_Arclied thắc mắc.

Rena bắt đầu cảm nhận được bầu không khí đang biến đổi.

“OH MY GODS.”_Sy lầm bầm.

Mọi người trố mắt ra, nhìn vào bên trong tấm kính, suốt chiều dọc cánh tay trắng muốt của Yuuki, những vết màu tím bắt đầu hiện lên. Anh ấy nhíu mày, những cái dấu đó bắt đầu sáng lên nữa.

“Bắt đầu rồi….”_Kaito lẩm bẩm trong khi một luồng sáng chói lòa hiện ra, che mờ mọi thứ kèm theo một vụ nổ ầm vang.